Rất nhanh thì Đồng Kha, Tiêu Lỗi và Triệu Xuân Linh đã đến Câu lạc bộ Blue Sky.
Trong phòng đã có một số bạn học mà năm đó học tại Đại học Y khoa.
Tiêu Lỗi gọi vài chai vang đỏ để chúc mừng cuộc gặp mặt của các bạn cùng lớp.
Thực ra, khi Tiêu Lỗi còn học đại học thì anh ta yêu mến Đồng Kha đến điên cuồng.
Nhưng đáng tiếc chính là Đồng Kha là một thiên tài và học vô cùng giỏi.
Cho dù nhà Tiêu Lỗi có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa thì Đồng Kha cũng không nhìn trúng một kẻ học kém như anh ta.
Vì vậy, Tiêu Lỗi đã thất bại trong việc theo đuổi Đồng Kha trong những năm đại học.
Sau khi Tiêu Lỗi tốt nghiệp, anh ta lăn lội, chơi bời trong xã hội vài năm và biết ngày càng nhiều những trò dơ bản.
Lần này anh ta từ Triệu Xuân Linh mà biết được Đồng Kha muốn đến Trung Hải vì vậy anh ta liền cố ý sắp đặt một vài chuyện.
Triệu Xuân Linh và đám bạn học cũ này đều bị anh ta dùng cho một mục đích riêng.
Chương : Làm Phiền, Lau Sạch Giày Cho Tôi! Đó chính là chuốc say Đồng Kha, tạo cơ hội cho Tiêu Lỗi ngủ với Đồng Kha.
Bởi vậy, ngay từ khi bắt đầu, Tiêu Lỗi và Triệu Xuân Linh đã cố gắng hết sức để khiến Đồng Kha uống rượu.
Sau khi lấy bằng tiên sĩ của đại học Y khoa, Đồng Kha gia nhập viện nghiên cứu vắc xin để tiến hành nghiên cứu vắc xin ung thư cùng với một số chuyên gia y tế.
Mặc dù cô rất ít tiếp xúc với những mặt tối của xã hội nhưng rốt cuộc cô cũng không ngu ngốc.
Ngay sau đó cô đã nhận ra có gì đó không ổn, đặc biệt là đôi mắt của Tiêu Lỗi càng lúc càng không kiêng nễ gì mà nhìn cô, điều này khiến cô cảm giác được Tiêu Lỗi không có ý tốt.
Cô có chút hối hận, đáng lẽ ra cô nên ngồi lên chiếc xe rách nát của anh rễ để về nhà.
Hiện tại, cô như tự mình đưa dê vào miệng hỗ vậy.
Cô đứng dậy, nói với Tiêu Lỗi và những người khác: “Xin lỗi, tớ hơi say rồi vì vậy tớ xin phép về trước.”
Thế nhưng khi cô vừa đứng lên thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, sau đó yếu ớt ngã ra ghế sô pha.
Tiêu Lỗi lập tức đi tới với nụ cười xấu xa, giả vò quan tâm hỏi: “Đồng Kha, cậu có chuyện gì vậy?”
Đồng Kha cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân không còn chút sức lực nào, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Cô nhìn vẻ mặt kinh tởm của Tiêu Lỗi đang kề sát, run rẫy nói: “Anh… Tiêu Lỗi, anh động tay động chân trong rượu.”
Tiêu Lỗi dâm dê cười: “Ha ha, xem ra cô cũng không ngu ngốc nhưng đáng tiếc là bây giờ mới phát hiện ra, đã muộn rồi. Đồng mỹ nữ, tôi đã mong đợi chuyện ngày hôm nay đã nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được.”
Tiêu Lỗi vừa nói Triệu Xuân Linh và những người khác: “Các người ra ngoài đi, để tôi và Đồng Kha vui vẻ cùng nhau.”
Đồng Kha vừa xấu hỗ vừa phẫn nộ, đáng tiếc hiện tại cơ thể cô không còn chút sức lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mờ mịt, muốn phản kháng nhưng lại bắt lực.
Hai giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Tiêu Lỗi cười xấu xa nói: “Cô khóc cái gì, chẳng lẽ đây là lần đầu của cô! Ha ha, vậy thì tôi sẽ nhẹ nhàng hơn với cô, yên tâm đi.”
Triệu Xuân Linh liếc nhìn mấy cái, trong mắt mơ hồ mang theo ý cười, bọn họ chuẩn bị rời đi, giao cái phòng này cho Tiêu Lỗi làm chiến trường.
Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, ầm một tiếng bị đá văng ra.
Một đạp này vô cùng lớn, trực tiếp đạp cửa phòng bay ra ngoài và đóng sằm lại trước mặt Tiêu Lỗi và những người khác, động tĩnh lớn như vậy khiến đám người trong phòng đều giật mình.
Đám Tiêu Lỗi vừa kinh vừa sợ nhìn về phía cửa phòng, ngay cả Đồng Kha ý thức ngày càng mơ hồ cũng nhìn theo.
Lúc này, vì xuân dược phát tác nên ý thức cô mơ hồ, nhìn gì cũng không rõ ràng.
Nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đạp cửa xông vào là một người đàn ông dáng người cao, thon dài.
Chỉ là cô không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, tầm nhìn của cô quá mờ.
Người đạp cửa không ai khác chính là Trần Ninh.
Đồng Kha là em họ của Tống Sính Đình mà Tống Sính Đình đã nhờ Trần Ninh đến đón Đồng Kha.
Nếu hôm nay Đồng Kha gặp chuyện gì xấu thì khi trở về Trần Ninh không biết giải thích thế nào với vợ mình.
Vì vậy, anh liền đi theo tới đây, không ngờ rằng Tiêu Lỗi đã bát đầu động thủ nên anh không chút do dự mà đạp cửa xông vào.
Khi Tiêu Lỗi nhìn thấy Trần Ninh, vừa sợ vừa giận nói: “Được lắm thằng nhãi, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thả em ấy ra thì tao còn tha cho mày một lần. Nhưng cũng chỉ là tao tha cho mày mà thôi, còn nếu em ấy muốn truy cứu pháp luật thì tao không quan tâm.”
Nghe vậy, Tiêu Lỗi cười toe toét nói: “Ha ha, mày chưa nhìn xem nơi này là địa bàn của ai mà muốn làm anh hùng sao? Chỗ này là câu lạc bộ do Hạt Tử ca bảo kê, mà Hạt Tử là anh em kết nghĩa sống chết có nhau có tao, mày muốn tìm chết thì tao đành đáp ứng giúp mày vậy.”
() Hạt Tử có nghĩa là Bọ cạp Ngay khi giọng nói của Tiêu Lỗi vừa rơi xuống, một nhóm người đã xuất hiện ở bên ngoài hành lang.
Người đứng đầu là một người đàn ông tầm tuổi, mặc áo khoác da màu đen.
Người đàn ông này có một hình xăm bọ cạp đáng sợ trên cổ, người này chính là Hạt Tử một đệ tử của Chúc gia ở Thiên Hải.
Đi theo phía sau Hạt Tử là mấy chục tên cầm mã tấu và ống sắt, hắn ta nhìn vào cảnh cửa bị đạp hỏng, sau đó ánh mắt bất thiện rơi trên người Trần Ninh, hung tợn nói: “Mày đến đây đạp quán?”
Khi Tiêu Lỗi nhìn thấy Hạt Tử, như gặp được cứu binh, lập tức tiền đấy lấy lòng: “Hạt Tử ca, tên khốn này phá hỏng chuyện tốt của em, còn đang gây sự ở chỗ của anh, anh giúp em dạy dỗ nó một chút.”
Tất cả bọn họ đều trừng mắt nhìn Trần Ninh nhưng Trần Ninh dường như không để đám người này vào trong mắt.
Anh đi thẳng tới, ôm lấy Đồng Kha đang mắt dần ý thức vì trúng xuân dược, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh đưa em rời đi”
Ý thức Đồng Kha mơ hồ, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Cô không nhìn thấy rõ mặt Trần Ninh, nhưng khi vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Trần Ninh, cô cảm thấy người đàn ông đứng ra giải cứu cô vô cùng đáng tin cậy và an tâm.
Trần Ninh ôm Đồng Kha đi về phía cửa, lãnh đạm nói: “Người nào cản tao sẽ gánh chịu hậu quả.”
Hạt Tử cười lạnh một tiếng, vung tay lên nói: “Động thủ, đánh cho tên kiêu ngạo này cho tao.”
Trong nháy mắt, đám thuộc hạ sau lưng Hạt Tử hung hăng lao về phái Trần Ninh.
Đầu óc Đồng Kha mơ hồ mặc dù ý thức không rõ nhưng cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cô vô thức nắm chặt áo sơ mi của Trần Ninh.
Một tên tay cầm ống sắt muốn đập nó vào đầu Trần Ninh.
Trần Ninh giơ chân lên, đá vào đầu gối đối phương trước.
“Răng rắc” một tiếng, đầu gối của tên này trực tiếp bị Trần Ninh đá gãy, hắn ta kêu thảm một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Trần Ninh không có dừng lại bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Thêm hai tên cầm mã tấu cùng nhau xông tới.
Trần Ninh đạp nhanh như chớp đạp hai cước trúng vào ngực hai tên này khiến chúng phun máu bay ra ngoài.
Trần Ninh giống như hỗ trong bầy cừu, nhàn nhã ôm Đồng Kha đi về phía trước, mỗi bước đi ra là lại có tên thảm thiết kêu lên ở trước mặt anh…
Hạt Tử không ngờ rằng Trần Ninh lại lợi hại như vậy, đám thuộc hạ của hắn ta thậm chí còn không đánh lại Trần Ninh.
Hắn ta lấy ra một con dao găm sắc bén, gầm lên một tiếng rồi lao về phía Trần Ninh như một con báo.
Trần Ninh đá một cước lên cao trúng cằm của Hạt Tử.
“Bộp” một tiếng, tiếng xương gãy vang lên.
Cơ thể Hạt Tử như diều đứt dây, bay ra ngoài.
“Ầm” một tiếng va vào tường hành lang, rồi thuận theo vách tường mà trượt xuống, mắt thấy không sống nỗi.
Đám Tiêu Lỗi nhìn thấy liền vô cùng kinh hãi, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại run rẫy không làm được gì.
Bởi vì quá sợ hãi nên ngay cả chạy cũng không chạy nỗi.
Sau khi đạp một cước đánh chết Hạt Tử, đúng lúc này thì anh dừng lại trước mặt Tiêu Lỗi, ánh mắt liền rơi trên người Tiêu Lỗi.
Ánh mắt Tiêu Lỗi và Trần Ninh chạm nhau, trong nháy mắt như bị sét đánh, thân thể Tiêu Lỗi chắn động mạnh, sau đó bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Trần Ninh.
Anh ta run rẫầy muốn mở miệng cầu xin lòng tha thứ nhưng nói không nên lời.
Vẻ mặt Trần Ninh lạnh lùng, từ trên nhìn Tiêu Lỗi bị dọa sợ đến mức run rẩy đang quỳ trước mặt mình, bình tĩnh nói: ‘Làm phiền, giúp tôi lau sạch vết máu trên giày.”
Nghe vậy, mắt Tiêu Lỗi trợn tròn, ánh mắt rơi trên giày trái của Trần Ninh.
Trên đôi giày da có dấu vét máu đỏ, là do cú đá của Trần Ninh vừa rồi đề lại.
“Em lau, em lau cho anh…”
Tiêu Lỗi vội vàng muốn lấy khăn tay ra, nhưng mà do quá khẩn trương nên mỗi không tìm thấy.
Anh ta quýnh lên, trực tiếp bò trên mặt đất, dùng áo của chính mình lau vết máu trên giày da của Trần Ninh.
“Cảm ơn!”
Trần Ninh nói xong liền ôm Đồng Kha đang dần mắt đi ý thức, nhắc chân rời đi.
Tiêu Lỗi đang bò trên mặt đất, nhìn thấy sát thần là Trần Ninh đã rời đi, cuối cùng cũng buông bỏ được sự sợ hãi và căng thẳng quá mức.
Nhưng sau đó anh ta của nhận thức mông có chút lạnh, hóa ra là thời điểm trút bỏ được sự sợ hãi, hắn tè ra quần.
Đồng Kha ôm chặt lấy Trần Ninh, nắm chặt quần áoTrần Ninh.
Mặc dù ý thức của cô không rõ ràng, không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra xung quanh nhưng cô khái quát được tình hình đang diễn ra.
Điều này cũng giống như một người say rượu vậy, người say nhưng vẫn biết được xung quanh diễn ra cái gì.
Cô biết rằng có một người đàn ông rất lợi hại, hăng hái làm việc nghĩa, quên mình để cứu cô.
Trần Ninh ôm Đồng Kha đi ra câu lạc bộ Blue Sky, mở cửa xe và đặt Đồng Kha ngồi ở ghế sau.
Lúc này, thuốc hoàn toán phát tác với Đồng Kha, cô không ngừng xé rách áo sơ mi của Trần Ninh và quần áo của chính mình, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, thân thể không ngừng vặn vẹo, thở ra hơi nóng.
Trần Ninh rất xấu hổ, vội vàng tránh thoát và đóng cửa xe lại.
Sau đó anh ngồi vào chỗ lái xe chở Đồng Kha đến bệnh viện.
Mà ngay sau khi Trần Ninh lái xe đi, Đổng Thiên Bảo mang theo hơn trăm người của mình đằng đằng sát khí tiến vào câu lạc bộ Blue Sky.
Đồng Thiên Bảo thấp giọng phân phó: “Đập tan nơi này cho tôi!”
Ngay lập tức, câu lạc bộ Blue Sky gà bay chó sủa, đầy đất bừa bộn.
Trần Ninh lái xe đến bệnh viện Trung Hải, sau đó Trần Ninh ôm Đồng Kha đến phòng cấp cứu, nói với một nữ bác sĩ: “Bác sĩ, em ấy đã bị hạ thuốc, xin hãy nhanh chóng cứu em ấy.”
Nghe vậy, nữ bác sĩ liền cùng mấy nữ y tá khác vây quanh Đồng Kha đang bị trúng xuân dược, vội vàng tiến hành chữa trị cho Đồng Kha.
Trần Ninh đã thanh toán tiền hóa đơn chữa bệnh và không bao lâu thì bác sĩ báo cho anh biết Đồng Kha đã không sao, đợi cô tỉnh lại nửa canh giờ sẽ không có chuyện gì.
Trần Ninh lo lắng rằng sau khi Đồng Kha tỉnh lại sẽ xấu hỗ vì việc trúng xuân dược.
Vì vậy, anh quyết định lựa chọn tránh đi, anh căn dặn bác sĩ không được tiết lộ danh tính của mình.
Sau đó, anh rời đi trước.
Khi ra khỏi bệnh viện, anh mới phát hiện một cái cúc áo sơ mi của mình không biết bị giật đứt từ bao giờ.
Anh không khỏi lắc đầu cười khổ nghĩ đến chuyện hôm nay.
Lúc này, trong viện Đồng Kha đã tỉnh lại.
Cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, nhưng ý thức của cô đã từ từ phục hồi.
Vửa tỉnh dậy, cô lập tức kiểm tra cơ thể và phát hiện quần áo của mình vẫn còn nguyên, không có cảm giác khó chịu nào khác ngoại trừ việc cơ thể không có sức lực.
Chắc chắn bản thân không bị xâm phạm thì cô mới an tâm.
Lúc này, cô chợt nhớ lại vị anh hùng đã quên mình cứu cô thoát khỏi vòng vây của băng nhóm xã hội đen hung ác, lưu manh.
Cô vội nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của người đó đâu.
Nhưng mà, trong lòng bàn tay cô là một chiếc cúc áo sơ mi, mơ hồ nhớ ra nó được giật ra từ quần áo của người đàn ông đã cứu cô.
Lúc này bác sĩ đi vào cùng y tá cười nói: “Cô tỉnh rồi, có khó chịu gì không?”
Đồng Kha nói không có, sau đó liền vội vàng hỏi ai đưa cô đến bệnh viện, đối phương có để lại phương thức liên lạc gì không? Bác sĩ nhớ lại lời dặn của Trần Ninh, cười nói: “Là một người đàn ông tốt bụng đã đưa cô đến đây, nhưng anh ấy không để lại tên hay bắt cứ thông tin liên lạc nào.”
Nghe xong lời này, Đồng Kha không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc cúc áo trên tay, rồi đột nhiên ngắẳng đầu lên, chờ mong hỏi: “Bác sĩ, anh ấy còn trẻ không? Anh ấy có… đẹp trai không?”
Bác sĩ dường như hiểu được suy nghĩ của cô, cười nói: “Người đàn ông đó trạc tuổi cô, nhìn cũng không tồi. Tôi nghĩ cảm thấy anh ấy là loại đàn ông thoạt nhìn thì cũng dễ nhìn, nhưng càng nhìn càng cảm tháy tốt, rát háp dẫn.”
Nghe vậy, hai mắt Đồng Khe sáng ngời thầm nghĩ: Không biết khi nào thì mình có thể gặp lại anh ấy?