Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Công ty vừa nghỉ đông, sáng sớm ngày hôm sau nhóm Wechat của Công nghệ Hạo Thiên đã bị một tin nhắn của Nhạc Đào Tiến nổ tung.
Tống San Hà: “Không nói đùa phải không? Thật sự cùng tổ chức họp thường niên với Võng Thiên? Nhiều minh tinh như thế?”
Ngu Thiên: “Đờ mờ? Này là để chúng ta đi tìm tự ti giữa một đám trai xinh gái đẹp hả?”
Kha Hoằng Ích: “Má ơi, có phải sẽ đi thảm đỏ không? Ông đây chẳng có bộ quần áo nào nên hồn có phải đi cả bộ áo cưới không [thẹn thùng.jpg]”
Ngu Thiên: “Đi cái quần què, tôi sợ đến lúc đó trực tiếp ngất trên thảm đỏ.”
Uông Trạch: “Gái xinh gái xinh gái xinh…”
Nhạc Đào Tiến: “Uông Trạch, vợ cậu ở sau lưng cậu đấy.”
Tống San Hà: “Làm sao bây giờ, có phải chúng ta nên đến thẩm mỹ viện phẫu thuật thẩm mỹ tập thể không?”
Uông Trạch: “Vậy chỉ sợ bệnh viện không làm được, chỗ cần đụng vào quá nhiều.”
Triệu Viên Viên: “Sao đột nhiệt lại vậy, tôi còn tưởng công ty không tổ chức cuộc họp thường niên, tôi đã mua xong vé về nhà đêm nay rồi.”
Nhạc Đào Tiến: “Trả đi, hoặc là đổi ngày, Nhậm tổng nói, lộ phí vé máy bay về nhà lần này anh ta phụ trách hết. Vậy đi, nếu không hôm nay chúng ta hẹn một địa điểm thương lượng đối sách trước?”
“Đúng đúng đúng, thua người không thua trận!”…
Tiêu Việt tỉnh dậy vì nghẹn tiểu, sau khi xả lũ xong, liếc nhìn tin nhắn Wechat bắn ra giống như mưa đạn, ngáp một cái, tùy tiện trả lời một cậu: “Mấy người quyết định trước, tôi ngủ thêm lúc nữa.”
Nói xong tắt Wechat, ngả đầu nằm ngáy o o. Gần đây tăng ca quá ác, tối qua ăn khuya với Nhậm Giang Lâm xong rời đi, đã hơn hai giờ, hắn thực sự là buồn ngủ không đi nổi…
Có một quán cà phê cách công ty Công nghệ Hạo Thiên không xa, Nhan Khả Khả đưa đồ tết cho sư huynh sư tỷ, nghe thấy tin tức càng hét lên.
“Sư tỷ các chị sẽ tham gia họp thường niên của giải trí Võng Thiên à? Trời ơi, vậy có phải có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh không?” Nhan Khả Khả cảm thấy mình sắp không thể hít thở rồi.
Họp thường niên của giải trí Võng Thiên! Đó là khái niệm gì! Chỉ cần là dân đu idol đều biết họp thường niên của giải trí Võng Thiên không chỉ có nghệ sĩ của công ty Võng Thiên có mặt, còn có rất nhiều minh tinh, đạo diễn cấp cao trong giới!
Thay vì nói là họp thường niên, không bằng nói là hội họp lớn, thư mời của Nhậm Giang Lâm vừa đưa ra, minh tinh nào không vội vàng trông ngóng? Đại già nào không nể mặt mũi như thế?
(đại già người có tiền có quyền hoặc là thành công trong một lĩnh vực nào đó và được mọi người coi trọng.)
Nhưng hội họp lớn này nói cho cùng vẫn là buổi họp thường niên của người ta, xưa nay không công khai với bên ngoài, đám fan đều chỉ có thể nhìn thấy từ ảnh chụp hôm đó của minh tinh.
Mà bây giờ, sư tỷ nói cho cô, bọn họ có thể đi?!
“Đúng rồi, bên Hạo Thiên mới thành lập người không nhiều, tổng giám đốc Nhậm đã sắp xếp cùng tổ chức họp thường niên, sáu người bọn chị ký hợp đồng với bên này, dự án chưa kết thúc vẫn ở trong công ty, cho nên lúc đó thuận đường dẫn bọn chị đi cùng.” Triệu Viên Viên nói tới đây, cười nhìn Nhan Khả Khản: “Không phải em về nhà hả? Tại sao lại quay lại?”
“Về rồi, cuộc thi sáng tạo kết thúc, em làm xong phần cuối công việc rồi về nhà, nhà em ở nông thôn Kim Hoa bên kia, nhà em ăn Tết sẽ làm bánh mật, làm dăm bông,” Nói đoạn Nhan Khả Khả để vali nằm trên mặt đất, lấy một túi đồ ăn trong vali ra, “Không phải sắp đến Tết à, hôm qua điện thoại hỏi thăm chị, mới biết anh chị vẫn ở Thượng Hải, trong nhà nhiều đồ ăn, em rảnh rỗi không có việc gì nên vác một ít tới đây cho mọi người.”
Các nhân viên khác của công ty nhìn túi lớn túi nhỏ thức ăn cả một vali trước mặt, đều xúm lại.
“Ơ, này đâu phải một ít, một cái vali to như thế! Khó cầm lắm đúng không!”
“Này sợ là ăn Tết cũng không giành được dăm bông Kim Hoa chính tông.”
“Chính tông chính tông.” Nhan Khả Khả vui tươi hớn hở nói: “Đều do mẹ em và bà nội làm, dùng toàn thịt ngon, mùi vị không kém mấy cửa hàng nổi tiếng kia.”
“Viên Viên, tiểu sư muội của cô tri kỷ quá.”
“Còn phải nói!” Triệu Viên Viên hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Em mang theo hai cái dăm bông tới đây, lát nữa em mang đến quán cơm, bảo ông chủ làm yan du xian cho anh chị nếm thử, dăm bông và thịt lơn tươi, dùng sợi măng quấn lại, nước canh trắng đục, ngon miễn chê!”
yan du xian làm từ thịt lợn và măng tươi
“Ôi má ơi, Viên Viện ơi mấy người các cô có tài đức gì có thể có được sư muội như này! Tặng cô ấy cho tôi đi!” Tống San Hà gào như quỷ khóc, chuẩn bị thừa cơ cho Nhan Khả Khả một cái ôm chầm.
“Xê ra!” Triệu Viên Viên thấy thế cười đẩy Tống San Hà khóc trời đập đất ra, “Đừng nghĩ thừa cơ chấm mút!”
“Chấm mút cái gì,” Tiêu Việt vừa bước vào quán cà phê, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, “Ơ, tôi nói sao mà náo nhiệt vậy, Tiểu Khả Khả tới rồi?”
“Hiếm lạ đấy,” Nhìn thấy Tiêu Việt, Uông Trạch đứng lên, “Anh Việt, đã mười hai giờ mày mới đến đây, mày thành thật khai ra cho tao tối qua làm gì? Có phải trộm người không? Sau đó ‘phấn đấu’ trên giường đến bây giờ?”
Thật ra cũng không trách Uông Trạch nghĩ nhiều, mặc dù Tiêu Việt thích thức đêm làm dự án, nhưng khoảng thời gian gần đây đi làm chưa bao giờ đến muộn, mặc dù nói một nửa nguyên nhân là vì hắn gần như ở trong công ty…
Tiêu Việt đẩy gương mặt cười đến là hèn mọn của Uông Trạch ra. “Phấn đấu em gái mày, mày không về nhà hả?”
“Chẳng phải đi họp thường niên à?”
“Sợ là mày đi nhìn đùi với mông đúng không.”
“Ha ha, anh Việt à mày nói không đúng rồi, đây là vợ tao yêu cầu, cô ấy bảo tao lấy ảnh ký tên của minh tinh cho cô ấy.”
“Vợ mày cũng theo đuổi thần tượng.”
“Không có.”
“Vậy cô ấy lấy ảnh ký tên làm gì?”
“Cô ấy nói có thể xin được mấy cái thì xin nấy cái, năm mới tặng cho con cái nhà họ hàng, cũng không cần lì xì.”
Tiêu Việt im lặng chốc lát, “Đúng là cô vợ hiểu sinh hoạt.”
“Em ghen tị quá! Em cũng muốn đi, em nhớ năm ngoái Thư Dụ cũng đến! Năm nay hẳn là anh ấy cũng đến, em rất muốn gặp anh ấy, hơn nữa anh chị xem Weibo, họp thường niên của Võng Thiên cũng đã lên top hot search rồi, rất nhiều minh tinh đang khoe thư mời họp thường niên!”
Tiêu Việt nhìn điện thoại Nhan Khả Khả đưa tới, sau đó nói với Nhạc Đào Tiến: “Họp thường niên này chúng tôi có thể dẫn người thân bạn bè đi không?”
Nhạc Đào Tiến lắc đầu: “Không được, bởi vì rất nhiều minh tinh có mặt, họp thường niên lần này lại không công khai với bên ngoài, cho nên nhân viên công ty như chúng ta, chỉ có thể dựa vào mỗi người mỗi thẻ công tác thông qua, hơn nữa còn sẽ kiểm tra thân phận đấy.”
“Được rồi,” Tiêu Việt quay đầu vỗ bải vai Nhan Khả Khả, “Đàn em à, xem ra là không có cách rồi.”
“Hầy, không sao, em cũng chỉ nói vậy thôi, cho dù có thể đi, em cũng không đi được, hôm nay vội tới đây đưa đồ Tết cho anh chị, ngày mai phải cùng người nhà đến nhà tổ ở Quảng Tây ăn tết, đến lúc đó các sư huynh chụp nhiều ảnh cho em, của Thư Dụ ấy.”
“Được.” Triệu Viên Viên bên cạnh gật đầu: “Đến lúc đó chị quay video cho em.”
“Họp thường niên là ngày mai đúng không? Sư tỷ à đến lúc đó các chị đi vào như nhân viên công tác bình thường, hay là phải chỉnh đốn trang điểm đi thảm đỏ?”
“Thật có khâu đi thảm đỏ này hả? Không phải nói không công khai với bên ngoài à?” Uông Trạch nghi hoặc.
“Em cũng không biết, chỉ là nhìn ảnh chụp các minh tinh đăng những năm qua, đúng là một bảng ký tên đi vào cố định, mọi người có thể chụp ảnh chung ở đó.” Nhan Khả Khả nói: “Ai thông báo cho anh chị? Chưa nói yêu cầu à?”
“Sáng nay Nhậm tổng thông báo, anh ta bảo chúng tôi tùy ý.” Nhạc Đào Tiến nói tới đây mới bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
“Ê, đúng rồi, Tiêu Việt tối qua cậu đi lúc mấy giờ? Tôi tưởng là cậu ở văn phòng, nhưng gọi điện thoại phòng làm việc mãi không ai nghe máy, gọi điện thoại cho cậu còn tắt máy.”
“Có lẽ khoảng mười hai rưỡi? Sao vậy? Tìm tôi có việc à?”
“Chỉ là quên nhắc cậu sau mười hai giờ tòa nhà sẽ cắt nước cúp điện, thang máy cũng chuẩn bị đóng để kiểm tra tu sửa, bảo cậu mau ra ngoài.”
Tay bưng trà của Tiêu Việt khựng lại.
“Tối qua còn hiểu lầm to, gọi điện cho cậu còn không cẩn thận gọi cho Nhậm tổng, về sau thấy thực sự không gọi được cho cậu, tôi bèn vội vàng chạy tới, nhưng thợ sửa thang máy nói trong tòa nhà không có ai.”
“À, vậy hả.”
Nhấp một ngụm trà, Tiêu Việt mới nhớ ra tối qua hỏi Nhậm Giang Lâm
“Ông chủ lớn sao nửa đêm chạy tới đây?”
Lúc đó Nhậm Giang Lâm trả lời thế nào? Thuận đường?
Hơn nửa đêm thuận đường cái gì.
Triệu Viên Viên nhìn ảnh chụp buổi họp thường niên những năm qua của Võng Thiên, cau mày nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhóm chúng ta nhiều đàn ông, nếu không các ông dứt khoát mặc âu phục đến đi.”
“Âu phục? Hầy, thôi bỏ đi, tôi vừa mặc âu phục thì cảm giác như đi phỏng vấn, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.”
“Vậy mặc gì? Nếu không chúng ta cosplay?”
“Thôi đi, ông muốn làm cái con ciu to tự phụ hả? Vốn là nam IT đã mang cái tên trạch, ông vừa làm như thế, không phải chứng thực sao?”
“Sư tỷ Viên Viên có thể mặc âu phục, nữ sĩ âu phục.” Nhan Khả Khả nhìn Triệu Viên Viên nói: “Sư tỷ cao mét sáu chín, lại mặc âu phục, đi đôi giày cao gót, thỏa đáng người đẹp trí thức.”
“Viên Viên ngược lại có thể, cô ấy dễ thu xếp.”
Uông Trạch nói đến đây, nhìn Tiêu Việt hơi ngẩn người, “Anh Việt, ngày mai mày mặc như nào?”
Tiêu Việt hoàn hồn, liếc nhìn Uông Trạch, “Còn có thể mặc như nào, dựa theo bình thường thôi.”
Các đồng nghiệp trong phòng riêng trăm miệng một lời: “Không thể!”
“Ông tốt xấu gì cũng dọn dẹp cái đầu ồ gà cho tôi, cạo ria mép của ông đi!” Triệu Viên Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vốn là một người không tính xấu, sao lại tự thu dọn cho mình lôi thôi như thế chứ!”
Tiêu Việt cứng họng, “Nhưng chỉnh đốn nữa không phải cũng thế à? Chẳng lẽ, mấy người còn định so thắng thua với những minh tinh kia?”
“Thế cam chịu à? Chúng ta tới đây không phải để ngồi xuống thương lượng đối sách hả?”
“Làm nửa ngày mấy người tới đây tụ họp, là để tính toán như thế hả?” Tiêu Việt kinh ngạc, hắn không đọc kỹ Wechat, đợi sau khi tỉnh ngủ, trên điện thoại đã có địa chỉ tụ họp Nhạc Đào Tiến gửi tới từ trước, hắn còn tưởng là hẹn ăn bữa cơm tất niên.
“Nếu không thì còn có thể là gì.”
“Ôi giời, các đại ca đừng hao tâm tốn sức nữa, mình như nào trong lòng vẫn chưa nắm rõ hả?”
“…”
“…”
“… Tiêu Việt, có lúc tôi ước gì có thể bóp chết cậu.” Nhạc Đào Tiến đanh mặt nói.
Tiêu Việt cười hề hề: “Nói đến trong tâm khảm anh rồi? Được rồi được rồi, chúng ta ăn chút gì trước đi, tôi vẫn chưa ăn cơm trưa đâu.”
Nhưng mà, tuy Tiêu Việt nói sự thật, nhưng cuối cùng vẫn bị một đám người bắt lấy đi mua một bộ âu phục.
Không nghe lời nói từ hai nữ sĩ và sự phản đối cực lực của hai nữ sĩ, mười tên đàn ông dựa theo thẩm mỹ của bản thân, mua nhóm chục bộ quần áo giống nhau như đúc, lấy tên đẹp: Anh em cùng tiến cùng lùi.
Đợi đến buổi chiều ngày hôm sau, Cung Hữu Vĩ nhìn thấy nhóm Công nghệ Hạo Thiên khoan thai tới chậm, gần như vui đến phát khóc.
Cuối cùng cũng tới một nhóm đàn ông còn kém hơn họ!
Đấy chính là đại cứu tinh của bộ phận kỹ thuật Võng Thiên bọn họ!