Ra khỏi phòng ngủ, không hề quan tâm đến tiếng khóc trong phòng hoặc giả tạo hoặc thật lòng, Nhậm Giang Lâm đi đến vườn hoa, lấy điện thoại ra lướt đến số điện thoại của Tiêu Việt, gọi qua cho Tiêu Việt.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở tắt máy, anh mới hoàn hồn, Thượng Hải đến nước M bay mười lăm tiếng, bây giờ Tiêu Việt vẫn đang trên máy bay…
Tay nắm chặt điện thoại của Nhậm Giang Lâm hơi rủ xuống, nhìn lá rụng ở vườn hoa, ánh mắt ảm đạm không rõ. Gió lạnh cuối thu ở New Zealand hình như thổi cho anh tỉnh, cũng khiến anh giật mình nhận ra lúc này anh lại muốn gặp Tiêu Việt…
Khi anh liên lạc được với Tiêu Việt đã là ngày hôm sau, cả đêm, Nhậm Giang Lâm không hề ngủ.
Múi giờ là thứ kỳ diệu, lúc Tiêu Việt lên máy bay là tám giờ ba mươi sáng thứ bảy, sau khi ngồi báy may mười mấy tiếng, hạ cánh, mặt trời rực rỡ ngay trên đầu, giờ phút này lại là giữa trưa thứ bảy, tính ra thời gian có vẻ như chỉ trôi qua ba giờ mà thôi.
Tiêu Việt vốn định gọi điện thoại cho Nhậm Giang Lâm, lướt nhìn giờ quốc tế trong điện thoại, New Zealand chỗ Nhậm Giang Lâm đã là hơn bốn giờ sáng, giờ này là thời điểm ngủ say, ban đêm Tiêu Việt không muốn làm phiền Nhậm Giang Lâm nghỉ ngơi, bèn đi theo bọn Uông Trạch đến khách sạn đăng ký vào ở trước.
Đợi họ làm xong chuyện ở lại, cả đám bụng đói kêu vang tìm một cửa hàng hamburger ăn xong đã hai giờ chiều. Ở trên máy bay ngủ đứt quãng rất lâu, một đoàn người thức đêm thành quen lúc này cũng không mệt lắm, Triệu Viên Viên đề nghị đi dọc theo bờ sông trở về khách sạn, thuận đường thưởng thức phong cảnh Bắc Mỹ, bọn họ hầu như đều là lần đầu tiên đến nước M, bây giờ rất tò mò, đương nhiên là đồng ý.
“Cậu đừng nói, không khí văn hóa, hơi thở văn nghệ nước ngoài này vẫn rất đậm hơn.” Nhạc Đào Tiến nhìn người đàn ông trung niên đang nhàn nhã kéo đàn bên bờ sông, nói: “Điểm này trong nước đúng là không thể so được.”
“Thôi dẹp đi!” Kha Hoằng Ích khịt mũi khinh thường với lời nói của Nhạc Đào Tiến, “Đàn violon này là nhạc cụ địa phương của người ta, đối với người nước ngoài mà nói nó tương đương với với đàn nhị trong mắt chúng ta, những người nước ngoài này kéo đàn violon ở trên đường và ông già kéo đàn nhị trong nước khác nhau ở đâu? Quản lý Nhạc, anh cũng đừng vì ở nước ngoài mấy năm, đã cảm thấy mặt trăng nước ngoài tròn hơn trong nước.”
“…”
“Phì —— ha ha ha ha ha, suy nghĩ kỹ cũng thật sự có ý như Kha Hoằng Ích nói.”
“Anh Ích, anh Ích, là tôi đánh giá thấp anh rồi, hóa ra anh đã nhìn thông thấu như thế, giác ngộ cao đến vậy!”
“Hừ!” Nhạc Đào Tiến quét mặt mũi, phỉ nhổ nói: “Giác ngộ cao gì, cậu ta cũng chỉ là chém gió quần què vớ vẩn thôi.”
“Chậc chậc chậc, quản lý Nhạc vẫn không phục? Không phục anh cũng chém thử xem?” Kha Hoằng Ích cực kỳ đắc ý.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Phong cảnh nước M như thế nào, tư tưởng ra sao, Tiêu Việt đi cuối cùng đội ngũ đương nhiên không rảnh để ý tới, từ sau khi ăn cơm trưa, thỉnh thoảng hắn lại lấy điện thoại ra xem giờ quốc tế, xem New Zealand mấy giờ rồi, tính toán Nhậm Giang Lâm đã dậy chưa.
Nhưng vẫn chưa xem được một lúc, Uông Trạch đi bên cạnh hắn đột nhiên kinh ngạc hô lên.
“Này này này! Anh Việt mày mau xem tin tức tiêu đề trong nước đi!”
“Sao? Minh tinh nào lại ngoại tình rồi hả?” Tiêu Việt cười nói.
“Ngoại tình cái rắm!” Uông Trạch đưa di động tới trước mặt Tiêu Việt, tiêu đề trên màn hình bệ vệ khắc sâu vào trong mắt hắn:
Vợ tổng giám đốc trước của Nhậm thị? Mẹ của Nhậm Giang Lâm à?
Đầu Tiêu Việt bối rối, nhất thời nhớ lại cuộc điện thoại gọi cho Nhậm Giang Lâm trước khi lên máy bay, Nhậm Giang Lâm nói mẹ anh bệnh nặng, nhưng Tiêu Việt làm thế nào cũng không ngờ bà nhanh vậy đã…
Giờ New Zealand là mười chín giờ năm mươi… Vậy cũng là chuyện gần mười tiếng trước rồi?
Uông Trạch nhìn Tiêu Việt, cẩn thận hỏi: “Anh Việt, mày… gần đây có liên lạc với Nhậm Giang Lâm chứ?”
Tiêu Việt nhíu mày, sau đó gật đầu nói: “Mày đi dạo theo họ đi, tao về khách sạn trước.”
Nói đến đây, Tiêu Việt quay người muốn đi.
Uông Trạch thấy thế vội vàng kéo Tiêu Việt lại, cả kinh nói: “Chẳng lẽ mày định chạy đến đó! Hai ngày sau sẽ tham gia hoạt động, mày không thể đi được, hôm thứ ba, thật sự chỉ có thể là mày đi!”
“Ha ha, tao nói sẽ chạy tới đó khi nào?” Tiêu Việt liếc Uông Trạch, “Trong mắt mày tao bốc đồng vậy hả? Nhậm Giang Lâm đã sắp xếp tao tới đây, mày cảm thấy tao sẽ mặc kệ mọi thứ rồi đi?”
Uông Trạch cười hề hề hai tiếng, thả Tiêu Việt ra.
Tiêu Việt nói tiếp: “Điện thoại tao sắp hết pin rồi, trở về sạc một lúc.”
Nói đến đây, Tiêu Việt không giải thích nữa, trực tiếp rời đi.
Tiêu Việt thực sự không định lập tức chạy tới, hội giao lưu lần này là hội giao lưu nội bộ công ty hết sức quan trọng trên thế giới, trong đó có khâu liên quan đến diễn giải trao đổi một vài kỹ thuật của mỗi công ty, khâu này không cho phép chụp ảnh ghi hình thậm chí là ghi âm gì, hơn nữa khâu giao lưu kỹ thuật này chỉ cho phép hai người tham gia.
Cho nên công ty tham gia có thể hấp thu bao nhiêu, có thể xem hiểu bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào hai nhân viên đã sắp xếp kia, điều này có yêu cầu vô cùng cao về trí nhớ và trình độ kỹ thuật của hai người trình diện.
Nhạc Đào Tiến đã nói riêng với hắn, hôm đó Nhậm Giang Lâm vốn để hắn và Nhạc Đào Tiến đi, nhưng hôm đó không biết tại sao Nhậm Giang Lâm vừa nói lời này lại lập tức sửa miệng, nói là để Uông Trạch đi cùng.
“Nói thật, giao lưu kỹ thuật kia không ai thích hợp hơn cậu, nhưng không biết sếp Nhậm nghĩ thế nào… Không phải nói Uông Trạch không được, vốn là Uông Trạch không muốn đi, cậu ta cảm thấy nhiệm vụ quá nặng, thời gian ngắn như vậy cậu ta không hấp thu được bao nhiêu, đi cũng uổng phí hết cơ hội, chẳng bằng cậu đi, trở về còn có thể giảng giải hoàn chỉnh cho mọi người, giao lưu kỹ thuật chính là chuyện khổ sai, không nói Uông Trạch không muốn đi, thật ra tôi cũng hơi sợ, trường hợp kia áp lực quá lớn.”
Đây là nguyên văn lời của Nhạc Đào Tiến.
Cơ hội giao lưu này hiếm có cỡ nào, mọi người đều biết rõ trong lòng, Nhậm Giang Lâm là sếp tổng của công ty càng biết rõ quanh co trong đó, cho nên, khâu giao lưu kỹ thuật, đương nhiên nên cử người có thể đem những kỹ thuật của đại lão ngành nghề kia về nhất, mà trong nhiều người như vậy, quả thực Tiêu Việt thích hợp nhất. Người thông minh như Nhậm Giang Lâm không thể không biết, để Tiêu Việt tới, thứ có thể mang về là hai phần của Uông Trạch và Nhạc Đào Tiến.
Nhưng tại sao không cho hắn đi?
Thật ra Tiêu Việt có thể đoán được một chút nguyên nhân.
Quan hệ của hai người bây giờ nói là bạn bè, nhưng quả thực không giống như bạn bè, rõ ràng hai người thích nhau lại lo lắng hiện thực mà không lựa chọn ở bên nhau, nhưng tình cảm lại rõ ràng tồn tại, sao có thể vẫn là bạn bè?
Thoạt đầu Nhậm Giang Lâm để hắn đi, đây là suy tính căn cứ vào lợi ích, mà sau đó không cho, điều này thực sự là vì tình cảm.
Nhậm Giang Lâm không muốn để lại ấn tượng lợi dụng cho hắn mà thôi.
Nói thật, vừa rồi khi nhìn thấy tin tức mẹ Nhậm Giang Lâm qua đời, trong lòng Tiêu Việt thực sự sinh ra một ý nghĩ muốn chạy tới, chạy tới ở cạnh Nhậm Giang Lâm.
Nhưng mà, có một số việc hắn cần phải giải quyết xong trước mới được…
Trở lại khách sạn, Tiêu Việt sạc pin cho điện thoại một lúc, sau đó gọi điện cho Nhậm Giang Lâm.
Điện thoại vang lên chỉ hai tiếng, bên kia đã truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm.
“Tiêu Việt?”
“Ừ, là em.”
“Cậu đến Mỹ rồi?” Giọng khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi khó nén.
Tiêu Việt nghe tiếng dừng một lát, mới nói: “Đến được một lúc rồi, ban đầu xuống máy bay em đã định gọi điện thoại cho anh, nhưng sợ làm phiền anh ngủ…” Tiêu Việt đi đến bên cửa sổ, hơi thở dài: “Tối qua anh không nghỉ ngơi?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, biết ngay Tiêu Việt đọc tin tức rồi, Nhậm Giang Lâm tránh khỏi người qua lại, trở về phòng ngủ ngồi xuống, vuốt vuốt đôi mắt hơi sưng, nói: “Ừ, hơi bận nên không nghỉ ngơi.”
Nhậm Giang Lâm nói hơi, nhưng Tiêu Việt biết sao chỉ có hơi mà thôi?
(hơi ý là hơi bận ở câu trên)
Tiêu Việt không biết tập tục mai táng nhà Nhậm Giang Lâm như thế nào, nhưng bất kể chỗ nào, cho dù là hỏa táng hay là thổ táng, nhập quan khâm liệm loại nào không phải chuyện lớn? Thủ tục nào có thể cho phép bạn nghỉ ngơi? Chớ nói chi là gia tộc lớn như của Nhậm Giang Lâm, người về phúng viếng càng nhiều, Nhậm Giang Lâm là con trai người mất, như thế nào cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Tiêu Việt biết đây là tất nhiên, lắc đầu hỏi: “Anh vẫn ổn chứ? Em biết gần đây e rằng anh cũng không nghỉ ngơi tốt, nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy, lại nghĩ đến hai câu nói của Cố Minh Trân trước khi chết, ngửa ra dựa vào lưng ghế sofa, Nhậm Giang Lâm nhắm mắt chậm rãi nói, “Tiêu Việt, thật ra tôi không có tình cảm gì với bà ấy.”
“Bà ấy” là ai, đương nhiên Tiêu Việt biết, chỉ đáp một tiếng, Tiêu Việt không cắt ngang lời nói của Nhậm Giang Lâm.
“Đối với thương nhân mà nói, hôn nhân cùng lắm là một công cụ sắc bén thu lợi lẫn nhau, con cái cũng chỉ là vật dẫn kế thừa y bát, sẽ không trở thành gông xiềng ràng buộc lẫn nhau.”
(y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu, vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)
“Tôi chưa hề ở chung với bà ấy, bây giờ nghĩ lại, thời gian tôi ở chung với bà cộng lại có lẽ còn chưa đến nửa năm, trong cuộc sống của tôi không có bà ấy, cũng không cần bà ấy, giữa chúng tôi đương nhiên không có cái gọi là tình cảm mẹ con. Tôi cảm thấy đây là đương nhiên, bởi vì lợi ích mới là vĩnh hằng…”
“Không có tình cảm, cái chết của bà với tôi mà nói, thú thật tương đương với một người qua đời chỉ từng gặp mấy lần lại biết tên, dĩ nhiên tôi sẽ không cảm thấy thương cảm, trong hai ngày trước tôi chăm sóc bà ấy, thậm chí vẫn tỉnh táo tự hỏi thời gian còn lại của bà ấy, tính toán tháng ngày về Thượng Hải, tính toán cân bằng lợi ích.” Nhậm Giang Lâm nói đến đây cười khẽ một tiếng.
“Thật ra ban đầu tôi tưởng rằng, tôi sẽ không động lòng chút nào… Thế nhưng, chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy bà ấy không còn hơi thở, tôi cảm thấy bực bội…”
“…”
“Đều nói người sắp chết lời nói cũng thiện, điều người ta muốn nói trước khi chết tất nhiên là lời mình muốn nói nhất, nhưng Tiêu Việt à, tôi chưa từng nghĩ rằng, trước khi chết bà ấy lại muốn nói với tôi chăm sóc tốt cho bản thân…”
Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm im lặng lại, rất lâu rất lâu mới chậm rãi thở dài: “Tiêu Việt ơi, không biết tại sao, trong nháy mắt đó, tôi bỗng nhiên nhớ cậu…”
Tiêu Việt nghe vậy trong lòng cuồn cuộn lên sự chua xót và đau lòng không giải thích được, cảm giác khó chịu đến tột cùng như vậy, khiến hắn không nhịn được muốn lập tức ôm lấy người nói nhớ hắn này.
“Tang lễ mấy ngày?” Tiêu Việt mở miệng hỏi.
“Bảy ngày, ngày thứ bảy hạ táng.”
Tính toán thời gian, Tiêu Việt hỏi tiếp: “Ở New Zealand?”
“Đúng.”
Tiêu Việt hít sâu một hơi, nói: “Giao lưu kỹ thuật vào sáng thứ ba, đợi hội giao lưu kết thúc em sẽ lập tức đến đó.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy giật mình, “Cậu muốn đến hội giao lưu đó?”
“Ừ,” Tiêu Việt nói: “Anh giao việc khổ sai này cho Uông Trạch, gần đây cậu ta cũng cười ít đi rồi.”
“… Cậu không để bụng?”
Tiêu Việt cười nói: “Để bụng cái gì? Làm cu-li?”
“Để bụng tôi lợi dụng cậu.”
“Nhậm Giang Lâm à, vậy em hỏi anh, anh nói anh là thương nhân, vậy tại sao cuối cùng lại quyết định để Uông Trạch đi tham gia?”
“…”
Tiêu Việt nói: “Bởi vì anh để ý, để ý anh sẽ lợi dụng em.”
Nhậm Giang Lâm hơi thở dài: “Phải.”
Tiêu Việt cười khẽ một tiếng, “Đã thế, vậy em sẽ đi, đợi em.”
“Được.”