Nhưng diễn chính là diễn, nhạc hết người đi, làm thế nào cũng không thành thật được.
————————————
Quý Thần Ly đáp một chữ "Được", nhưng quan hệ giữa nàng và Minh Lãng dường như không có thay đổi thực sự đáng kể nào.
Minh Lãng không phải người biết cách ở chung với người khác, Quý Thần Ly từ lâu đã mất đi hứng thú hỗ động với cô, vì thế tuy rằng nàng cho Minh Lãng một cơ hội, Minh Lãng ngược lại không biết nên làm gì mới tốt.
Hai người từ Paris về nước, Minh Lãng muốn đưa Quý Thần Ly về nhà, bị nàng cự tuyệt.
"Để Đào Nguyên tỷ thấy, không chừng sẽ đánh gãy chân cô." Nói xong, nàng ngẫm lại cảnh Đào Nguyên tỷ đối đầu Minh Lãng, tự cười, vừa cười vừa sầu, lần này không biết nên giải thích như thế nào với tỷ.
"Tôi để A Phi đưa em."
"Không cần, tôi ngồi xe điện ngầm là được." Quý Thần Ly khoác ba lô vẫy tay với Minh Lãng, "Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."
Nàng xuống máy bay thì đã gần trưa, về đến nhà thì đã đến chiều, bụng đã sớm đói kêu ùng ục.
Còn may trước đó có gọi điện báo trước cho Đào Nguyên tỷ, Đào Nguyên đã chuẩn bị xong một đống món ngon chờ nàng về nhà.
Bên ngoài có tốt đến đâu cũng không bằng ở nhà.
Khoảnh khắc Quý Thần Ly bước vào tiểu viện nơi nàng lớn lên từ nhỏ, mới cảm nhận được một cách sâu sắc chân lý của câu nói này.
Thức ăn Đào Nguyên tỷ làm so với trong trí nhớ nàng càng ngon, đến cả tay nghề của đầu bếp làm hai bữa ăn Minh Lãng mời nàng ăn ở nước ngoài cũng không sánh bằng.
"Em ăn từ từ." Đào Nguyên thấy Quý Thần Ly ăn như hổ đói, ngoài miệng ghét bỏ, không quên đổ một cốc nước cho nàng, "Em ở bên ngoài ăn không đủ no hay sao? Ăn giống như quỷ đói đầu thai."
"Tỷ không biết đâu, mấy người nước ngoài đó cả ngày ăn bánh mì bít tết lạp xưởng, em ăn suýt nữa thì nôn." Quý Thần Ly uống một ngụm nước, "Đúng rồi, trong khoảng thời gian em không ở, trong nhà có phát sinh chuyện gì không?"
"Có thể có chuyện gì? Tất cả đều thuận lợi." Đào Nguyên nói, "Nửa tháng trước còn có người mời chị đi xem tiến độ khởi công của cô nhi viện mới.
Ha ha, chỗ kia so với cái tiểu viện này của chúng ta trông khí phái hơn nhiều! Nhưng người ta không gọi là cô nhi viện, gọi là viện phúc lợi trẻ em." Nhắc đến chuyện cô nhi viện, mặt mày Đào Nguyên hớn hở hẳn lên, hàn huyên một lúc lâu mới nhớ tới chuyện khác, nói: "Đúng rồi, còn có Hàn Hân Viễn cũng tới đây một lần."
"Hàn Hân Viễn?" Quý Thần Ly gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, "Cô ta tới đây làm gì?"
"Nói đưa đặc sản cho em, ai biết có ý đồ xấu gì." Đào Nguyên thấy Quý Thần Ly y hệt hài tử, ăn miệng đầy dầu mỡ, thuận tay lấy khăn giấy lau miệng cho nàng, "Sau đó hỏi em đi đâu, chị nói đi Châu Phi, cô ta liền đi về."
Giữa mình với Hàn Hân Viễn thì có gì để nói? Không có gì khác ngoài Minh Lãng.
Nhớ tới Minh Lãng, Quý Thần Ly lại đau đầu, nàng không biết có nên nói chuyện mình ở Châu Âu gặp được Minh Lãng với Đào Nguyên hay không, dù tính nói cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nghĩ nghĩ, quyết định giấu đi, còn có thể giấu tới khi nào, đành phó mặc cho số phận.
Nói không chừng khi mình còn chưa mở miệng, Minh Lãng tuyên bố trước trò chơi kết thúc đâu?
Nàng về nghỉ ngơi mấy ngày, thì nhận được thông báo tiếp tục quay bộ điện ảnh nhiều thăng trầm may mắn sống sót sau trận động đất.
Đến khi nàng gần như quên mất mình còn có một bộ phim như vậy, thì bộ phim mới khởi quay trở lại, cho nên thời gian còn lại nơi nào Quý Thần Ly cũng không đi, dốc lòng ở nhà học thuộc kịch bản.
Minh Lãng bởi vì nàng cảnh cáo, không có tới tìm nàng, nhưng giờ tối mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gửi cho nàng một tin nhắn.
Rất đơn giản, đơn giản là hỏi nàng ngủ chưa, Quý Thần Ly mỗi lần đều trả lời là sắp ngủ, sau đó Minh Lãng sẽ nhắn lại ngủ ngon rồi kết thúc.
Quý Thần Ly nhìn lịch sử nhắn tin giữa nàng và Minh Lãng trên di động:
[ ngủ sao? ]
[ sắp ngủ.
]
[ ngủ ngon.
]
Cách thức tiêu chuẩn không chút sai lệch, nhìn nhìn liền bật cười ra tiếng.
Đồng hồ chỉ giờ tối, Minh Lãng thăm hỏi hôm nay đúng giờ đến:
[ ngủ chưa? ]
Quý Thần Ly cười, ngã vào trong chăn bông, nằm ở trên giường gõ chữ: [ sắp ngủ.
]
[ ngủ ngon.
]
Thu được tin nhắn này của Minh Lãng, Quý Thần Ly biết thông lệ thăm hỏi mỗi ngày một lần kết thúc, đặt điện thoại sang một bên.
Ai ngờ qua mười phút, điện thoại lại rung lên, Quý Thần Ly lấy lại nhìn, vẫn là tin nhắn của Minh Lãng:
[ tôi có thể gọi điện cho em sao? ]
Tính cả dấu hỏi chấm còn chưa đến mười từ, cách mười phút mới gửi qua đây.
Quý Thần Ly cầm di động cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt rối rắm của Minh Lãng lúc đối mặt với nút gửi đi.
Tim Quý Thần Ly nhẹ nhàng bị xé rách một vết.
[ có thể.
]
Di động vừa mới báo tin nhắn gửi thành công, số điện thoại Minh Lãng lập tức xuất hiện trên màn hình di động của Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly tiếp điện thoại, không nhận ra nụ cười đang nở trên khuôn mặt mình, "Có việc gì thế?"
"Không có." Đầu kia giọng Minh Lãng vẫn thấp như mọi khi, đứng đắn lại lãnh đạm, nhẹ nhàng gãi ngứa màng tai Quý Thần Ly.
"Không có việc gì nói thì tôi cúp đây." Quý Thần Ly cố ý nói như vậy.
"Đừng cúp!" Minh Lãng vội vàng ngăn cản, sau đó ngữ khí ngưng trọng, ấp a ấp úng nói: "Tôi, muốn nghe giọng của em."
Quý Thần Ly bởi vì một câu của Minh Lãng, trên mặt hơi hơi ửng đỏ.
Nàng nghĩ, thật là ngây thơ đến kỳ cục.
Minh Lãng không biết trò chuyện, mặt đối mặt còn có thể tẻ ngắt, huống chi là trong điện thoại.
Điện thoại hai người vẫn luôn chuyển được, bên kia không nói lời nào, Quý Thần Ly cũng không nói lời nào, đeo tai nghe đọc kịch bản, thỉnh thoảng có vài câu tương đối khó thuộc, vô thức đọc ra tiếng.
Bản thân nàng không phát hiện ra, Minh Lãng cũng không quấy rầy Quý Thần Ly, chỉ yên lặng nghe nửa câu nửa chữ nàng không cẩn thận đọc ra, thế nhưng lại thật sự thỏa mãn.
Đồng hồ điểm giờ, Quý Thần Ly đóng kịch bản chuẩn bị ngủ.
Nàng cho rằng điện thoại bên kia đã treo từ lâu, cầm lấy di động thì thấy, thế nhưng vẫn còn đang trong cuộc gọi.
"Minh Lãng, cô còn ở sao?" Quý Thần Ly hỏi.
Minh Lãng cơ hồ không trì hoãn mà lập tức đáp lại Quý Thần Ly, "Ở."
"Tôi ngủ."
"Ừ, em ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Quý Thần Ly đợi trong chốc lát, Minh Lãng tựa hồ không có ý định cúp điện thoại, vì thế nàng ấn nút kết thúc trước.
Kỳ thật, còn rất chân thành.
Quý Thần Ly nghĩ, nếu đây là cách Minh Lãng theo đuổi con gái, người này quả nhiên là tảng đá, ngay cả theo đuổi cũng lãnh đạm như vậy.
Nhưng mà, cũng khá chân thành.
Chân thành, nhưng không phải thật sự.
Ánh mắt Quý Thần Ly lạnh xuống, tươi cười trên mặt cũng nháy mắt biến mất.
Chẳng qua là xem Minh Lãng diễn một vở kịch, Minh Lãng là diễn viên, lần này, thân phận thay đổi, mình là khán giả dưới khán đài.
Nhưng diễn chính là diễn, nhạc hết người đi, làm thế nào cũng không thành thật được.
Bên kia, Minh Lãng nhìn điện thoại bị cúp, cầm di động, khoé miệng cong lên rất khẽ, sâu trong đôi mắt nổi lên vài gợn sóng lao xao phản chiếu ánh mặt trời, vừa lúc bị Minh Diễm mới từ bên ngoài trở về tình cờ nhìn thấy.
Minh Diễm vừa về thì phát hiện trên mặt tỷ tỷ mình mang biểu tình như thiếu nữ hoài xuân, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị, nhìn đến nhịn không được toàn thân nổi da gà, lặng lẽ chào hỏi quản gia mang thức ăn khuya cho Minh Lãng, "Minh thúc, tỷ của cháu bị sao vậy? Chịu kích thích gì sao? Sẽ không phải là Minh gia sắp phá sản chứ?"
"Chỉ toàn nói bừa." Quản gia cười mắng, nói nhỏ: "Đại tiểu thư từ Châu Âu trở về tâm tình vẫn luôn không tồi.
Trong khoảng thời gian này cháu làm chuyện xấu gì, thừa dịp đại tiểu thư tâm tình tốt đi nói nhanh, kẻo lỡ mất thời cơ, bị phát hiện lại đi phạt cháu."
"Vâng vâng." Minh Diễm thè lưỡi, tiếp nhận khay đựng thức ăn khuya trong tay quản gia, "Để cháu đưa cho tỷ là được, Minh thúc bác mệt mỏi cả ngày, mau đi ngủ đi, hi hi."
Minh Diễm cầm mâm rón ra rón rén đi đằng sau Minh Lãng, đặt khay cũng thật cẩn thận không gây tiếng động.
Cô tưởng hù Minh Lãng một phen sợ nhảy dựng, ai ngờ vừa đến đằng sau Minh Lãng, thì nghe tỷ nói: "Trong khoảng thời gian này công khóa học đến đâu rồi?"
Vẻ mặt dữ tợn Minh Diễm cố ý làm ra lập tức suy sụp xuống, "Tỷ, chị cũng thật mất hứng."
"Lại đi chơi bời với Khuất Hòa Phong?" Minh Lãng hỏi, ngữ khí lại rất chắc chắn.
Minh Diễm biết không thể gạt tỷ tỷ bất cứ chuyện gì, dứt khoát đem chuyện xấu làm trong khoảng thời gian này nói thẳng ra: khiến mấy lão sư tức giận chạy mất, cùng Khuất Hòa Phong đập phá ở hộp đêm bị người chụp được, vân vân...., thấp thỏm bất an chờ Minh Lãng gia pháp, thậm chí đã sẵn sàng đến từ đường để quỳ, Minh Lãng lại không phạt Minh Diễm.
"A Diễm, Minh gia sớm muộn gì sẽ giao vào tay em." Minh Lãng nói, "Em phải học mấy thứ đó."
"Em không cần!" Nói đến cái này Minh Diễm lại bực mình, "Tỷ, chị chỉ lớn hơn em một tuổi, đừng làm như thể chị già lắm không bằng.
Minh gia giao cho chị vẫn chạy tốt, em mới không cần quản Minh gia!"
Minh Lãng có vẻ không định thảo luận đề tài này với Minh Diễm, chỉ nói với cô: "Sau này cách Khuất Hòa Phong xa một chút."
Minh Diễm không biết có nghe vào hay không, hậm hực rời đi, lưu lại Minh Lãng một người đứng ở đại sảnh, cùng với hai chén chè hạt sen đặt trên bàn trà.
......!
Việc quay phim đã được lên lịch trình.
Khoảng thời gian này Quý Thần Ly sống quá mức buông thả, thịt mỡ trên bụng dùng mắt thường là có thể thấy được.
Trạng thái này tuyệt đối không thể lên hình, cho nên sau khi nàng từ Paris trở về sinh hoạt liền bắt đầu có quy luật: giờ sáng mỗi ngày thức dậy chạy bộ, giờ đến phòng tập gym, mỗi ngày tập năm sáu tiếng đồng hồ, sau đó buổi tối trở về học kịch bản.
Nhưng hôm nay nàng vừa rời giường, lại phát hiện có điểm không thích hợp, trong viện truyền đến tiếng khóc thất thanh.
Quý Thần Ly không biết xảy ra chuyện gì, lập tức đi xuống lầu, thì thấy Bối Bối đeo cặp sách đứng trong viện đang khóc, ai cũng không dỗ được.
Quý Thần Ly bước nhanh đi đến trước mặt Bối Bối, ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy lau khô nước mắt nước mũi trên mặt đứa bé, ôn nhu dỗ: "Bối Bối không khóc, nói cho tỷ tỷ có chuyện gì, được không?"
Bối Bối khóc đến mức thở không ra hơi, trong tay cầm tờ thông báo đưa cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly đọc, thì ra hôm nay là ngày họp phụ huynh, thông báo yêu cầu phụ huynh nào cũng phải có mặt, nhưng Đào Nguyên hôm nay còn có chuyện khác phải làm đi không được, Bối Bối trong lòng ủy khuất, đành phải dùng khóc để phát tiết.
Quý Thần Ly thấy Bối Bối khóc đến mũi đỏ bừng, quá đáng thương, bế đứa bé lên đặt ngồi trên đùi mình, "Bối Bối ngoan, mama Đào phải dẫn Tiểu Đậu Đinh đi bệnh viện, Tiểu Đậu Đinh bị ốm, Bối Bối có nhớ không?".