"Tạ Thanh Lam nói không sai, mày mẹ nó con hồ ly tinh! Giờ rốt cuộc lòi cái đuôi ra!"
————————————
Hàn Hân Viễn sống ở Minh gia từ nhỏ, có thể coi là nửa chủ nhân Minh gia, đồ đạc rất nhiều, mấy thứ kia bị chất thành đống trong sân, dùng lò lửa lớn thiêu từng thứ một, toàn bộ vùng trời phía trên Minh trạch bị một tầng khói đen bao phủ.
Minh Diễm ở công ty đi theo Hứa Lộ Dương học xong nghiệp vụ về nhà, từ phía xa xa trước cổng đã nhìn thấy mây đen dày đặc bốc lên khỏi hàng rào, cho rằng trong nhà có cháy, vội vàng tăng ga phóng về, thắng gấp một cái ngừng trước hoa viên ở chủ trạch, mới phát hiện thì ra đang đốt đồ.
Minh Diễm xuống xe, cảm thấy vài thứ kia thật sự quen mắt, lại thấy Quý Thần Ly cũng ở đây, bày ra một bộ mặt tươi cười, định tiến lên chào hỏi một câu, khoé mắt ngó đến bộ lễ phục đang sắp bị ném vào trong bếp lò, kia không phải là quà mình tặng cho Hàn Hân Viễn nhân sinh nhật tuổi sao? Minh Diễm vội giật lại bộ quần áo từ tay người hầu, tức giận mắng: "Cô đang đốt cái gì?"
Người hầu nhìn mắt Minh Lãng không dám nói lời nào, trong lòng Minh Diễm sáng tỏ, lại nhìn kỹ đồ vật muốn đốt, phát hiện tất cả đều là của Hàn Hân Viễn.
Hỏa khí trong lồng ngực trào lên, xông tới trước mặt Minh Lãng, "Tỷ, chị đây là có ý gì?"
Minh Lãng không để ý tới cô, chỉ ra lệnh cho người hầu: "Đốt tiếp."
Quý Thần Ly ở một bên ôm ngực xem diễn, cố ý âm dương quái khí mà tiếp lời: "Đốt, để lửa cháy to thêm một chút, thiêu sạch sẽ cho tôi!"
"Tôi xem ai dám!" Minh Diễm hét lại với đám người hầu, quay đầu nhìn về phía Quý Thần Ly, đè xuống lửa giận nói: "Thần Ly, có việc ngồi xuống thương lượng, chị bây giờ tính làm gì?"
"Thương lượng?" Quý Thần Ly cười lạnh, đi đến bên Minh Lãng, kéo cánh tay cô, lời là nói với Minh Lãng, nhưng mắt lại nhìn Minh Diễm, cười khanh khách: "A Lãng, không bằng chúng ta lại thương lượng một hồi?"
Một tiếng A Lãng này, hư tình giả ý, nửa điểm chân tâm đều không có, nhưng ánh mắt Minh Lãng lại run rẩy, vì thế cô không chút do dự trầm giọng phân phó người hầu, "Đốt."
Đến đây Minh Diễm hoàn toàn minh bạch, bày ra chiến trận lớn như vậy, chỉ để tỷ cô thu được một nụ cười của mỹ nhân.
Nhưng cô nghĩ không ra, Quý Thần Ly đoạn thời gian trước còn lời lẽ chính đáng muốn nhất đao lưỡng đoạn với tỷ, đến hôm nay còn chưa được nửa năm, sao tính tình lại đột nhiên đại biến?
Minh Diễm nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Quý Thần Ly, đứng bên người tỷ, cằm kênh kênh cao ngút trời, làm như muốn dùng mũi nhìn người khác.
Cô tức giận đến ngứa răng, nhưng lại lo lắng cho thể diện của tỷ, còn phải nghiến răng cười làm lành, "Thần Ly, à không, chị dâu, có chuyện chậm rãi nói, coi như Hân Viễn ngày xưa không biết lớn nhỏ, nhưng trút giận xuống đồ của em ấy thì còn ra thể thống gì?"
Quý Thần Ly căn bản không nghe Minh Diễm nói chuyện, cùng Minh Lãng mười ngón đan vào nhau, dán lỗ tai Minh Lãng ngọt ngào hỏi: "A Lãng, buổi tối muốn ăn gì?"
Minh Lãng nắm lại tay Quý Thần Ly, "Em muốn ăn gì?"
"Em a? Em muốn ăn......"
"Tỷ!" Minh Diễm bị hai người hoàn toàn ngó lơ, run lên vì giận, rốt cuộc nhẫn không nổi khẩu khí này, một bước lao lên, định đẩy Quý Thần Ly ra khỏi người Minh Lãng.
Nhưng kết quả Minh Lãng lợi hại hơn, trước một bước kéo Quý Thần Ly ra sau mình, hộ nàng kín mít từ đầu đến chân, Minh Diễm thậm chí không thể đến gần.
Ngay sau đó, cô lại thấy được Quý Thần Ly đứng sau Minh Lãng, cong môi cười khiêu khích.
Minh Diễm chỉ thẳng mặt Minh Lãng, phẫn nộ chửi mắng: "Tỷ! Hân Viễn lớn lên cùng chúng ta từ nhỏ! Chỉ vì con kia chị đến cả em ấy cũng từ bỏ có phải hay không!"
Đây là lần đầu tiên, Minh Diễm dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Lãng, Minh Lãng đứng đó mặc cho cô mắng.
Minh Diễm nổi giận đùng đùng, một khi miệng đê bị nứt, không thể ngăn được lửa giận tuôn trào, kịch liệt mắng mỏ: "Tỷ, ngày trước chị cưới ả ta em không có ý kiến, rốt cuộc cứu mạng Hân Viễn vẫn quan trọng.
Chị khiến Hân Viễn thương tâm em cũng không có ý kiến, ai bảo trên người con đàn bà kia có cốt tủy quý giá có thể cứu mạng Hân Viễn! Chị đẩy Thanh Lam tỷ đến Mỹ, OK, là Thanh Lam tỷ không đúng, chị ấy hàng ngàn hàng vạn lần không nên phát tiết thù hận cá nhân ở phim trường, làm mất thể diện Minh gia! Nhưng hôm nay chị cư nhiên vì ả đàn bà này mà thiêu vật dụng của Hân Viễn! Tiếp theo là đến ai? Là đến phiên em có phải hay không!"
"Con ả này có gì tốt? Giả bộ mình là bạch liên hoa, nhưng bên trong lại giậu đổ bìm leo âm hiểm xảo trá! Em còn tưởng ả ta thật sự không quan tâm chị không quan tâm tiền của Minh gia! Khá khen cho chiêu lấy lui làm tiến, Tạ Thanh Lam nói không sai, mày mẹ nó con hồ ly tinh! Giờ rốt cuộc lòi cái đuôi ra!"
Quản gia thu dọn hành lý của mình, lẳng lặng đứng một bên nhìn, thấy nhị tiểu thư coi trời bằng vung càng nói càng không thể nghe vào tai, âm thầm quan sát sắc mặt Minh Lãng, phát hiện đã có chút không tốt, vội tiến lên khuyên Minh Diễm bình tĩnh trở lại, "Nhị tiểu thư, có chuyện từ từ nói, cháu và đại tiểu thư là cùng một mẹ đẻ ra, máu mủ tình thâm......"
"Máu mủ tình thâm? Máu mủ tình thâm nhưng còn không bằng ả hồ ly tinh dụ dỗ tỷ!" Hai mắt Minh Diễm đỏ hoe, mấy câu cuối cùng gần như gầm ra, mạch máu trên cổ nổi hết lên, nếu không có quản gia lôi kéo, chỉ sợ cô đã sớm bổ nhào vào cắn xé tỷ mình, "Minh Lãng! Chị vì con hồ ly tinh này mà hai đứa em gái cũng không cần có phải hay không! Chị nói đi!"
Cô rống xong một câu này, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
Sắc trời dần tối, đồ đạc của Hàn Hân Viễn trong lò lửa vẫn đang cháy hừng hực.
Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ hoa viên, một cơn gió thổi qua, đốm lửa lay động, chập chờn chiếu lên sườn mặt hai chị em.
Nửa khuôn mặt ánh sáng chiếu không tới chìm trong bóng tối, ngũ quan sắc nét giống nhau, một hung dữ một lãnh đạm, không khí hoàn toàn tĩnh mịch.
Sau đó, một giọng nói tươi cười phá vỡ tĩnh mịch.
Quý Thần Ly trốn sau lưng Minh Lãng cười nói: "Em muốn ăn canh thịt viên."
Minh Lãng nắm tay nàng thật chặt, đáp: "Được."
"Được, được......" Cảm xúc Minh Diễm hoàn toàn bạo phát, cô gạt quản gia đang giữ mình ra, không nói hai lời tiến lên bạt tai Minh Lãng một cái ——
Chát.
Thanh thúy vang dội.
Không khí lại tĩnh mịch một lần nữa.
Lúc này cả Quý Thần Ly cũng sửng sốt.
Minh Diễm trố mắt nhìn tay phải mình.
Cô đang nổi nóng, nên dùng toàn lực, lòng bàn tay đỏ chót.
Lại nhìn Minh Lãng.
Đầu cô lệch sang một bên, nửa mặt ban đầu trắng bệch, sau đó đỏ bừng, rồi sưng lên rõ rệt.
"Em......!Em......" Minh Diễm em em một hồi, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Cô không nghĩ lần này có thể thật sự đánh vào mặt chị mình.
Với thân thủ của Minh Lãng, muốn cản muốn tránh quả thực dễ như trở bàn tay.
Tính cách Minh Lãng tuy rằng lãnh đạm, từ nhỏ không thích nói chuyện, nhưng đối Minh Diễm rất tốt.
Khi nhỏ Minh Diễm là mầm đậu nhỏ, thường xuyên bị con nhà khác khi dễ, lần nào cũng là Minh Lãng đi giáo huấn mấy đứa đấy.
Sau đấy cha mẹ tụi nó sẽ mang con mình mặt mũi bầm dập tới tố cáo.
Cha tức giận, Minh Lãng nhận lỗi không một lời giải thích.
Vì cho cha mẹ tụi kia một công đạo, cha sẽ cầm dây dưng quất Minh Lãng trước mặt mọi người, quật thẳng thắt lưng vào da thịt.
Minh Diễm trốn trong lòng mẹ, nghe mà kinh hồn táng đảm.
Minh Lãng khi đó tuổi không lớn, cắn răng chịu đựng, nửa chữ đau cũng không thốt ra khỏi miệng.
Cha phạt cô quỳ từ đường, cô thành thành thật thật đi quỳ, vừa quỳ vừa đọc gia pháp.
Tuổi còn nhỏ đã câu chữ rõ ràng, giọng nói lanh lảnh, đọc rất quang minh chính trực, khiến cha mẹ phải âm thầm thở dài.
Cho nên Minh Diễm từ nhỏ đã nghe lời cô chị gái ít nói ít cười này.
Trong mắt cô, tỷ tỷ chính là chỗ dựa vô cùng an tâm, có tỷ ở, cô không sợ trời không sợ đất.
Tỷ nhà người khác quý em thì sẽ thắt bím tóc cho em gái, dạy em gái trang điểm, cùng mặc váy với em gái, nhưng khi bị bắt nạt thì chỉ có thể hai người tay cầm tay đến trước mặt cha mẹ khóc lóc.
Chỉ có tỷ của cô không giống tỷ người khác, chị sẽ không cùng cô chơi búp bê Barbie, cũng sẽ không thắt bím tóc cho cô, nhưng chị so với mấy tiểu cô nương yểu điệu nhà khác tốt hơn gấp vạn lần.
Chính là một người chị như vậy, hiện giờ vì một ả nữ nhân không thể hiểu thấu mà như biến thành người khác, Minh Diễm sao có thể không tức hộc máu cho được.
Minh Lãng bị em gái ruột trước mặt mọi người cho một bạt tai, tất cả nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám, bọn họ sợ Minh Lãng sẽ nổi giận, nhưng Minh Lãng chỉ là quay thẳng đầu lại, ngữ khí bình tĩnh: "Chị ở bên cạnh công ty có một căn hộ tạm thời, em trước qua bên đó, Hứa Lộ Dương sẽ đưa chìa khoá cho em."
"Không cần chị đuổi em cũng đi." Minh Diễm thấy tỷ mình vẫn hồ đồ cố chấp, cười lạnh: "Em đi, đi thật xa, tuyệt không quấy rầy hai người thanh tịnh!"
Cô nói xong thì thực sự lên xe, nhân tiện đưa quản gia đi theo, ô tô rú ga khởi động, nghênh ngang rời đi.
Dư lại người hầu run run, trong đó một người đánh bạo, run rẩy hỏi: "Tiểu thư, còn......!còn đốt sao?"
Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly một cái, trầm giọng nói: "Đốt."
Minh Diễm vừa đi, gai nhọn của Quý Thần Ly toàn bộ thu trở về.
Nàng hất ra tay đang nắm với Minh Lãng, biểu tình uể oải nhìn ánh lửa, mệt mỏi xoay người vào đại sảnh.
Cái "nhà" này, biệt thự to như vậy, bảy năm sinh mệnh cuối cùng của Quý Thần Ly đều bị mắc kẹt ở đây, kiếp này lần đầu tiên đặt chân đến.
Hơi thở cũ kỹ tuyệt vọng như một tấm lưới vây khốn Quý Thần Ly, siết chặt khiến nàng hít thở ngày càng khó khăn.
Nàng nhìn những gương mặt quen thuộc trong nhà này, làm vườn, đầu bếp, người hầu, quản gia, một đám trong mắt đều là căm thù, như thể mọi thứ đang chuyển động theo đúng quỹ đạo của kiếp trước.
Nàng cho rằng mình đã quên, nàng cho rằng mình có thể bồi Minh Lãng chơi trò chơi này, nhưng tiến vào đây Quý Thần Ly mới hiểu, quên không được.
Mỗi một ngóc ngách trong trạch viện đều khắc ghi sinh mệnh mục nát từng ngày của nàng, không thể quên.
Quý Thần Ly đành phải dựng lên gai nhọn toàn thân, khắc nghiệt với từng người, nàng lo lắng đề phòng võ trang hạng nặng, sợ một khi không cẩn thận, mình sẽ lại lần nữa bị thương.
Bình hoa trên bàn trà phòng khách, nơi đó từng cắm một bó hoa.
Bó hoa kia ban đầu Quý Thần Ly cắm trên bàn sách của Minh Lãng, bị Minh Lãng vứt vào sọt rác, nàng đành phải một lần nữa nhặt về, cắm vào bình hoa, mặc cho cánh hoa đỏ tươi héo tàn khô chết.
Một góc nhỏ trên kệ TV có một vết máu.
Năm ấy trong bữa tiệc Minh gia, con nhà họ hàng không hiểu chuyện, đâm vào người Quý Thần Ly, thái dương nàng đập vào đấy, vết sẹo trên trán đến chết vẫn chưa tiêu, họ hàng thân thích nhìn đứa nhỏ cười, phảng phất Quý Thần Ly là con hề.
Những việc này nói bây giờ vẫn còn sớm, bởi vì hiện tại chuyện còn chưa phát sinh bao giờ.
Nhưng Quý Thần Ly nhớ rõ, nàng ở Minh gia chịu nhục, mọi thứ đều nhớ rõ.
Quý Thần Ly nghĩ, ra vẻ rộng rãi thật sự không thích hợp nàng.
Nàng vốn dĩ chính là người mang thù, giống như nàng ở Minh gia, lúc vui vẻ cơ hồ có thể bỏ qua..