Tiến vào biệt thự xong trận huyết chiến cũng xảy ra, một lúc lâu sau Tiêu Phàm vẫn mơ mơ hồ hồ. Chuyện hắc đạo hắn không rõ lắm, thỉnh thoảng còn nghe nói Thanh Vân bang là một bang phái lớn trong giới này, bề ngoài kinh doanh mấy nơi không tồi như sòng bạc, còn thì ngầm buôn lậu thuốc phiện; bắt người cướp của không chuyện ác nào không làm, đây với hắn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ở đây hình như có thói quen giải quyết mọi chuyện bằng súng ống, cuộc sống đối với họ chẳng qua chỉ là một canh bạc, tuy thoáng qua có vẻ xa hoa trụy lạc nhưng cũng là vực sâu vạn trượng.
Tiêu Phàm không ngờ đến biểu hiện của Đường Tuấn và K.
Công phu đánh nhau không hề tầm thường, chỉ đông đánh tây, kẻ trái người phải, nhất là K. Trong nháy mắt rút ra dao nhỏ giấu trong người, nhắm tới động mạch cổ đối phương, tay trái bắt lấy cánh tay đang lao tới, khống chế khoảng cách để tay phải đâm thẳng vào dạ dày kẻ đó.
Hung dữ, tàn bạo như một con sói bị thả rông khỏi lồng sắt.
Đáng tiếc, cho dù K có tàn độc đến đâu, cho dù Đường Tuấn có phối hợp ăn ý với hắn đến thế nào, càng không bàn đến công phu mèo cào của Tiêu Phàm cũng có ít nhiều tác dụng, ba người một đường đánh đánh đấm đấm đến trước cửa phòng, trên người mồ hôi trộn lẫn cùng máu tươi đã vãi ra như tắm, hai mắt nhòe nhòe.
Đây có vẻ như là một món cược đã định sẵn là mất trắng rồi.
Trong phòng vang lên tiếng đàn ông chửi rủa: “Chó lại đẻ ra chó, đcm cả nhà mày, có bản lĩnh thì một chọi một đi! Còn nữa, việc kia là do tao làm, chả liên quan gì đến hắn cả, thả hắn ra!”
“Nghiêm Vi!” K theo âm thanh vọt đi vào, Đường Tuấn cũng lôi kéo Tiêu Phàm lảo đảo nghiêng ngả đẩy cửa vào.
Kẻ đang mắng hăng say bất ngờ ngẩng đầu. Một đôi mắt hoa đào mở tròn nhìn K: “Anh… đến đây?”
K không để ý đến cậu ta, lạnh lùng chăm chú nhìn vào kẻ còn lại trong phòng: “Lưu Việt, thả cậu ấy.”
“Tôi cứ tưởng là ai đến gây lộn, hóa ra là ngài K đỉnh đỉnh đại danh,” thanh niên được gọi là Lưu Việt kia cười hì hì thong thả đi qua: “Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, người này động ai không động lại cố tính nhắm vào Tiểu Tùng của Trầm ca, anh có biết không, chính là Tiểu Tùng kia, Trầm ca đã dặn dò xuống, phải lấy hai tay hắn về, về phần người kia,” Lưu Việt chỉ chỉ người đã hôn mê bên cạnh Nghiêm Vi: “Bởi vì cùng lúc ở cùng hắn, nên thuận tay mang về luôn, nếu anh muốn hắn, tôi có thể nể chút mặt mũi thả người.”
Tiêu Phàm nhìn Lưu Việt, trong lòng dâng lên một cảm giác không hiểu quen thuộc. Lưu Việt, hình như đã gặp ở đâu rồi?
K lau lau máu tươi bên miệng, không thèm để ý nói: “Tôi muốn Nghiêm Vi, muốn cậu ấy ra khỏi đây mà không mất sợi tóc nào, anh nói hai tay, cứ lấy của tôi mà bồi thường Trầm ca.”
“Haizz haizz, cũng không phải anh gây ra chuyện, tôi lấy tay của anh cũng không công bằng đâu.”
“Vậy thương lượng kết thúc.” Máu từ tay K không ngừng rơi tý tách trên mặt đất, hai mắt vẫn hờ hững như trước. “Nếu muốn động đến Nghiêm Vi phải bước qua xác tôi đã.”
Lưu Việt thở dài thườn thượt, quay lại một loạt người phía sau nói: “Thực lực K rất mạnh, được rồi, cũng vừa lúc kiểm tra thành quả luyện tập của các cậu.”
“Vâng, Việt ca.”
Đường Tuấn và K tham gia cuộc chiến, Tiêu Phàm vẫn đứng một chỗ sững sờ, hắn đã gặp Lưu Việt ở đâu rồi nhỉ… Không, không phải tên này, lúc này Lưu Việt thong thả ung dung bước đến bên người Tiêu Phàm, bắt chéo hai tay trước ngực quan sát trận chiến. Tiêu Phàm yên lặng nhìn anh ta, mặc dù tình huống trước mắt vô cùng nguy cấp, hắn vẫn không thể không cảm thán Lưu Việt này rất có khí chất của gay nha.
Khí chất của gay…
Một tên thẳng nam rất có khí chất của gay…
“Sở Nghị!” Tiêu Phàm hét to, rốt cuộc anh cũng nhớ ra mình đã gặp Lưu Việt ở đâu, người không rõ thân phận hôm tụ tập!
“Con mẹ nó, đứa nào là thằng khốn Sở Nghị!” Lưu Việt nghiêng đầu mắng, ánh mắt chạm Tiêu Phàm, sửng sốt.
Im lặng…
Im lặng…
“A… Phàm?” Lưu Việt chần chờ mở miệng.
Thấy Tiêu Phàm gật đầu, khuôn mặt Lưu Việt vặn vẹo: “Sao anh lại tới đây? Anh quen K?”
Tiêu Phàm cười khổ lắc đầu: “Hoàn toàn không quen, nhưng tôi rất quen người kia.” Mà ‘người kia’ lại rất rất rất quen K… Con mẹ nó, thế này là kiểu hệ nào!
“Vậy anh nhanh đi đi, tôi sẽ coi như chưa từng thấy anh.”
“Bạn tôi còn ở đây,” Tiêu Phàm kiên quyết lắc đầu, đang định tiến lên giúp Đường Tuấn, Lưu Việt liền ngăn lại: “Được rồi, anh không phải địch thủ của tôi, định ra đấy cho chúng nó vẽ lên mặt cho vài nhát à?”
Tiêu Phàm không thoát ra khỏi Lưu Việt, vừa tìm khe hở vừa nói: “Nghiêm Vi kia, ầy, lên giường với tình nhân của lão Đại anh?”
Lưu Việt hừ lạnh một tiếng: “ĐCM! Cái sht gì thế này, nhưng mà…dù sao, Trầm ca với việc này cũng chỉ muốn mắt nhắm mắt mở thôi,” Lưu Việt nhìn K trước mắt đã đánh đến mức không muốn sống nữa, nghe Nghiêm Vi điên cuồng mắng chửi, nhíu mày: “Anh kêu K với bạn anh đi đi, hắn khá lợi hại, đừng để bọn tôi mất thêm người nữa.”
Tiêu Phàm thở dài: “Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định là trong lòng K, mạng của Nghiêm Vi so với của hắn còn quan trọng hơn nhiều.”
Lời của tác giả: cả ngày hôm nay đi dạo, mệt nằm úp sấp, haizzz, ngày mai còn muốn leo núi, có lẽ, có thể, hoặc là một ngày không xa, khụ khụ, cúi đầu chạy trốn.
–oo–
“Mẹ kiếp,” Lưu Việt bực bội cào cào đầu, lấy ra dao găm từ bên hông đưa cho Tiêu Phàm: “Anh lấy dao dí vào cổ tôi, may ra có thể kéo dài thêm một chút, người bang Thiên Long chắc cũng sắp đến rồi.”
Tiêu Phàm nhận dao, chần chừ nói: “Anh làm thế để làm gì?”
Lưu Việt nhỏ giọng thì thào: “Tôi nợ K một ân tình, nhưng lại không thể công khái đối nghịch với Trầm ca được, đây là hạ sách cuối cùng.”
Tiêu Phàm gật đầu, trong tình huống này không còn thời gian để hỏi vớ vẩn nữa, anh lấy dao kề vào cổ Lưu Việt, kêu to: “Tất cả dừng tay lại, nếu không tao cho nó một nhát.”
Lưu Việt chỉ thốt ra một câu: “Đại ca anh nhẹ tay, không cổ tôi bị anh chặt đứt bây giờ.”
Hai bên đang động thủ rốt cục cũng dừng tay, K thấy Tiêu Phàm có thế “chế ngự” Lưu Việt không khỏi sửng sốt, ánh mắt liếc về phía Đường Tuấn, hai người đều vô cùng bối rối,
“Việt ca!”
“Kêu la cái gì, còn không dừng tay cho tao! Khốn nạn, dám uy hiếp tao, con mẹ nó, ông mày còn chưa biết chữ ‘chết’ viết như thế nào đâu!” Lưu việt một bên bảo lũ đàn em đầu hàng, một bên kịch liệt giãy giụa, nhưng Tiêu Phàm thấy sự giãy giụa của hắn ngoài nhìn có vẻ rất hung hãn nhưng thực tế là chả có tý lực nào.
Tiêu Phàm lại dí dao gần vào chút nữa: “Thả người!”
“Không đời nào!”
Đường tuấn và K liếc nhau, đi về phía Nghiêm Vi, người bên kia muốn ngăn nhưng lại không dám, ra sức nhưng vẫn có vài phần do dự, tuy vậy vẫn chưa thể cứu người ra.
Hai bên đang trong thế giằng co thì bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lưu Việt âm thầm thở nhẹ ra, khéo léo một chút thoát ra khỏi sự khống chế của Tiêu Phàm, giơ nấm đấm lên tượng trưng nói: “Này hiếp tao, bố mày còn chưa đủ trình đâu!”
“Việt ca đúng là đến thời kỳ mãn kinh, tính tình vẫn nóng nảy như vậy.” Cửa mở ra, một đám người xông vào, kẻ dẫn đầu môi ngậm điếu thuốc cười nhạo nói.
Lưu Việt nhíu mày: “Thiên Long bang có một người thôi à? Loại việc bé xíu này cũng phải cậy nhờ Sở Nghị cậu tự thân chinh đến?”
“Vẫn tốt, so với Thanh Vân có nhiều hơn một chút, nhưng lại phải phiền đến Việt ca ra tay khiến ‘gà bay chó sủa’.”
“Hừ,” Lưu Việt nhìn Sở Nghị: “Đã thương lượng cùng Trầm ca?”
“Điện thoại đây.”
Lưu Việt nhận lấy, từ đầu bên kia truyền đến hai chữ ngắn gọn: “Thả người.”
Vứt điện thoại lại cho Sở Nghị, Lưu Việt ngoài cười mà trong không cười noi: “Không hiểu lần này Phó ca các cậu lấy gì trao đổi với Trầm ca tôi?”
“Chẳng nhẽ không phải lần trước Thiên Long đã ‘tiến cống’ lời phê bình sao?” (Nàng ơi, ta hem hỉu câu này:(()
“Hừ! Sở Nghị cậu nói chuyện cẩn thận một chút, chúng ta đi!”
Sau khi toàn bộ bang Thiên Long rời khỏi, Sở Nghị dương dương tự đắc với K: “Vẫn chống đỡ được chứ, biết tin anh Phó ca liền sai tôi chạy đến đây, sợ Thiên Long quỵt nợ, còn cố tình dẫn theo mấy huynh đệ.”
“Tôi không sao,” K cười nói: “Làm phiền anh, Sở Nghị.”
“Hắc, cho dù giờ anh không còn ở Thanh Vân, chúng tôi vẫn coi anh là huynh đệ, đây là chuyện huynh đệ phải làm, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi về báo cáo kết quả trước đây.”
Hàn huyên mấy câu với K rồi Sở Nghị dẫn nhân mã trở về, Đường Tuấn gắt gao bắt lấy Tiêu Phàm, đôi mắt tỏ rõ sự lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
“Làm sao cậu chế ngự được Lưu Việt?”
“Ầy…”, Tiêu Phàm cười: “Nói qua nói lại, tóm lại đầu tiên chúng ta phải rời khỏi đây đã.”
Đỡ ra đến ngoài đường, K nhìn cánh tay người trong lòng: “Nghiêm Vi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Tôi không sao, nhưng mà đàn anh…”
“Ừ,” K thản nhiên cong lên khóe miệng, không phải đã sớm biết rồi sao, trong lòng Nghiêm Vi vĩnh viễn chỉ có đàn anh của cậu ta. “Mau đưa anh ta đến bệnh viện.”
“Vết thương của anh…”
“Thương nhẹ thôi,” K cười cười không thèm để ý, trực tiếp ấn Nghiêm Vi vào taxi: “Đi nhanh đi’.
Taxi phóng đi để lại một lớp bụi tung bay vào không trung, K rốt cuộc không chịu nổi ngã xuống đất —— anh bị thương rất nặng, vừa rồi chẳng qua là cố gắng chống đỡ.
Nghiêm Vi, về sau không thể bảo vệ được cậu, nhưng tôi đã sắp xếp rồi, cậu, và người đàn anh mãi mãi trong trái tim cậu, nhất định sẽ được hạnh phúc.
Vậy, vĩnh biệt, tình yêu của tôi.