Chiến Lược Tấn Công Một Phía

chương 22

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn thân như rã rời, Tiêu Phàm gắng gượng giữ chặt góc áo Đường Tuấn: “Cậu… Không sao chứ?”

“Không sao.”

Ha ha, quá đáng thật, mình vì cậu ấy mà mệnh treo sợi tóc, ấy mà giọng nói của người đấy vẫn hững hờ, kìm nén tí tủi thân nho nhỏ, Tiêu Phàm cố gắng mở to hai mắt: “Tôi… tự nguyện, nếu tôi chết… Cậu chớ buồn… Tôi…”

Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, muốn tại giây cuối cùng của sinh mệnh thổ lộ hết với anh, nhưng Tiêu Phàm cuối cùng lựa chọn nuốt ba chữ ấy vào bụng. Hắn không biết hắn sống sót nổi không, nếu không thể thì hãy cho Đường Tuấn một tương lai bình yên, có một người khác yêu sự lạnh lùng của Đường Tuấn, yêu sự kiên định của Đường Tuấn, yêu nét đơn thuần của Đường Tuấn, biết quý trọng Đường Tuấn, cho Đường Tuấn hạnh phúc. Mà hắn sẽ chờ đợi bên cầu Nại Hà, lặng lẽ chờ đợi trăm năm sau gặp lại, rồi xin anh tha thứ.

Nhưng đáng tiếc rằng, còn mấy quyển sách dạy điểm tâm mới mua chưa kịp xem, món ngọc Đường Tuấn tặng chưa kịp lau, chưa kịp làm Đường Tuấn tin tưởng tấm lòng hắn.

“Tiêu Phàm.”

“Ừ.”

“Cậu định nắm lấy tôi bao lâu?”

“Cái gì?”

“Đừng giả chết, cậu căn bản đâu bị đụng, quản lí Tiêu!” Lăng Trần cười nhạo.

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn thẳng chiếc Citroen lệch cách ba cm, nhất thời cảm thấy phục hồi sức lực toàn thân, thắt lưng không còn đau đớn, chân cũng chẳng mỏi nhừ, người trong vòng tay… Ấy, đã rời khỏi.

Đường Tuấn vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, gắng giữ vẻ mặt cứng nhắc, nếu không anh không thể cam đoan có thể khống chế cảm xúc của mình không. Nếu xe không dừng kịp lúc, Tiêu Phàm…

Chỉ tưởng tượng hình ảnh máu tươi bắn xa ba thước, con tim sẽ run rẩy mất kiểm soát.

Cho nên, vừa rồi mới có thể tùy ý người nào đó ôm lấy anh.

Như vội vàng xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn.

Con người chỉ có tồn tại, mới tạo nên hy vọng. Tổn thương, cừu hận có nhiều hơn cũng một ly hoàng thổ cảnh còn người mất, không thể giữ lại, không thể bù đắp.

Bóng dáng Đường Tuấn biến mất trong tầm mắt Tiêu Phàm, Lăng Trần chặc lưỡi, thấy hoang mang: “Anh ta vô tình quá, chí ít cậu cũng vì anh ta mà quên mình, anh ta còn chuồn nhanh hơn ai hết.”

“Không,” Tiêu Phàm cười nói: “Tôi rất may mắn.”

Đúng vậy, sao có thể không may mắn, mình còn sống, còn có nhiều cơ hội truy về tình yêu của cậu ấy.

Đường Tuấn ơi Đường Tuấn, cậu vội vàng rời đi như vậy, rốt cuộc là bởi vô tình hay bởi che giấu?

Trong tòa cao ốc công ty quảng cáo Special Acquire, dòng người bắt đầu di chuyển, huyên náo không thôi, Sầm Duy Mặc ôm sấp văn kiện dày cộm, vội vã đến trước bàn thư kí: “Tôi tìm quản lí Tiêu.”

“Quản lí Tiêu về nhà.” Nàng thư kí xinh đẹp nhíu đôi mày thanh tú… lần thứ mười ba.

“Về nhà?” Ngay lúc nghiệp vụ bận rộn mà về nhà? Sầm Duy Mặc sửng sốt: “Quản lí Tiêu… Mắc bệnh?”

“Không phải.” Thư kí thở dài: “Quản lí Tiêu nói, di động của anh ấy hết pin.”

Di động hết pin là chuyện rất quan trọng sao?

Đương nhiên rồi!

Tiêu Phàm chạy trên quốc lộ như lửa dí, tối qua quên nạp pin điện thoại, cố tình sao hôm nay lại quên mạng cục sạc, hắn biết bỏ bê công việc thì rất trái đạo đức, nhưng mà… Ai kêu điện thoại hết pin rồi cơ? Cùng lắm thì buổi tối tăng ca.

Tiêu Phàm không suy tư nhiều, không chú ý xe phía trước đột ngột dừng lại, phanh không kịp, trực tiếp tông thẳng đuôi xe.

Phắc! Tiêu Phàm khó chịu mở cửa xe, định vội mở chi phiểu đuổi chủ nợ, chớ chậm trễ việc chính của hắn.

Chiếc Bentley màu đen tỏa phí phách lẫm liệt bất khả xâm phạm dưới ánh mặt trời, Tiêu Phàm nhíu mày, con xe này quen vậy cà, “Cậu vội vội vàng vàng đi đầu thai đấy à?” Giọng nói càng quen thuộc hơn xe truyền vào tai.

“Đường Tuấn?” Tiêu Phàm há hốc mồm, thiệt trùng hợp quá: “Sao cậu ở đây?”

“…” Đường Tuấn nhíu mày, hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của đối phương.

Nhận ra vẻ thiếu kiên nhẫn của người đàn ông, Tiêu Phàm lắp ba lắp bắp: “À ừm… Di động của tôi hết pin, vội về nhà.”

“Di động hết pin thì sao,” Đường Tuấn khó hiểu: “Giờ là thời gian đi làm, cậu vì một chuyện nhỏ mà lên cơn?”

“Không phải chuyện nhỏ!” Tiêu Phàm buột miệng mà rằng: “Nhỡ đâu cậu gọi điện thoại cho tôi, gửi tin nhắn tôi không nhận được thì làm sao đây?”

“Cậu…” Đường Tuấn nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt phức tạp, là bởi sợ mình không thể liên lạc hắn mới vội vậy sao: “Cậu biết rõ tôi sẽ không liên lạc với cậu.”

“Ừm,” Tiêu Phàm cười khổ, mỗi ngày nhắn nhiều tin đều không có hồi âm, gọi điện tới vừa nghe giọng hắn đã cúp, đừng nên hy vọng xa vời anh còn có thể chủ động tìm hắn. Nhưng chung quy trong lòng vẫn tồn tại vạn nhất, dù gần như mơ hồ, hắn vẫn cứ cố chấp giữ điện thoại để mở, ngay cả buổi tối cũng không nỡ tắt máy, ảo tưởng một ngày nọ cái tên đã khắc vào cốt tủy sẽ nhấp nháy trên màn ảnh.

“Xin lỗi, tiền sửa xe tôi sẽ đền cậu.”

“Không sao cả,” Đường Tuấn nhún vai, nhìn thẳng vòng ánh bạc trên ngón tay áp út của Tiêu Phàm: “Thật ra cậu có thể vứt bỏ, đã chẳng còn ý nghĩa nữa.”

“Không được!” Đường Tuấn liều mạng đè chiếc nhẫn trên tay: “Cậu đừng mơ ép tôi bỏ nó!”

“Thế nào,” Đường Tuấn nói hững hờ: “Cậu còn trông mong tôi đeo sao?”

“… Không dám,” Tiêu Phàm cười khổ: “Tôi chỉ xin cậu để cho tôi đeo nó, cả đời tôi… chọn cậu, đương nhiên tôi không phải yêu cầu cậu cũng có ý này, cho nên, có thể lưu lại nó cho tôi không, coi như một kỷ niệm?”

Đường Tuấn trông vẻ mặt lo sợ hiếm thấy của Tiêu Phàm, tình yêu ẩn sâu trong đáy mắt khẽ rung động con tim anh. Hóa ra dù thất vọng anh vẫn giữ tình yêu đối với Tiêu Phàm, sẽ vì hắn mà tim đập rộn ràng, sẽ thấy vui sướng vì lời của hắn.

Nhưng, tình yêu mất đi tín nhiệm, rốt cuộc cần nối tiếp sao?

“Tùy cậu.” dường như trong tiếng thở dài phủ đầy hạt bụi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sắp kết thúc, ừm~

-oo-

Cổng lớn Dạ thị, người đàn ông theo thói quen làm lơ ‘Cái người làm tượng’ bên cạnh, vội bước vào ga ra, không ngờ hôm nay lại lòi thêm một người cản đường.

“Bà từ Anh qua đây, quá cố chấp rồi đấy.” Đường Tuấn thở dài.

“Hừ, Đường Tuấn nếu mày không xì tiền ra, tao sẽ đến công ty bọn mày vạch trần mày là cái đồ gay ghê tởm!” Người đàn bà kêu gào bằng thứ tiếng phổ thông không lưu loát.

Đường Tuấn đằng trước còn chưa mở miệng, Tiêu Phàm phía sau đã nổi cơn lôi đình, hắn tiến lên đẩy bà ta ra: “Bà già chết tiệt, bà rửa miệng sạch sẽ cho tôi, còn dám làm loạn tôi chụp hình bà đăng lên mạng đấy!”

“Mày dám!”

“Bà có thể thử.” Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của bà ta, trong lòng chỉ thấy đáng ghét.

“Mẹ,” Đường Tuấn đỡ trán: “Điều đó vô dụng với tôi, khuyên bà đừng phí sức nữa.”

Mẹ! Tiêu Phàm kinh sợ, hai người đó, theo phương diện nào đó nhìn không ra mẹ con á.

“Tao mặc kệ, công ty Marce sắp đóng cửa, không có tiền bọn tao chỉ có thể ra đường ăn xin!”

“Đó là chuyện nhà các người.” Đường Tuấn hai tay đút túi, cố cường điệu hai chữ ‘Các người’.

“Đường Tuấn mày là đồ chó không có lương tâm!”

Tiếng chửi bậy của bà ta càng lúc càng xa, Tiêu Phàm dè dặt hỏi: “Người đó… Là mẹ cậu thật?”

Đường Tuấn hiếm có không hờ hững với Tiêu Phàm, thản nhiên nói: “Không giống nhỉ.”

Đúng vậy, sao có thể giống, diện mạo của đứa bé sinh ra và cha mẹ mình khác biệt một trời, cha hoài nghi mẹ ngoại tình, mẹ hết đường chối cãi, chỉ có thể dồn hết tức giận lên người con. Dù dẫn nó xét nghiệm ADN, thừa nhận đó là sinh mệnh bọn họ giao phó, thái độ của cha mẹ vẫn không thay đổi quá lớn, mãi đến khi người em bé bỏng đáng yêu sinh ra mới dời đi lực chú ý của cả nhà.

Những năm ấy là kí ức đen tối nhất của Đường Tuấn, tuy hiện nay phần lớn mơ hồ, nhưng còn lưu lại chút bóng ma nhàn nhạt. Sau khi người ông duy nhất yêu nó qua đời, nó dọn đến Anh sống cùng cha mẹ, cố gắng học hành, mang về giải này đến giải khác, lòng tràn đầy chờ mong có thể nhận được dù chỉ một nụ cười nhẹ. Ngày sinh nhật, một mình thổi nến của chiếc bánh nho nhỏ, dáng vẻ thành kính cúi đầu ước: “Ba mẹ có thể yêu con một phần mười như yêu em trai là đủ rồi.”

Đáng tiếc đứa bé đó nhận được, chỉ có cái đạp mạnh xuống đất vì lén bò lên giường mẹ nó, chỉ có lời chỉ trích vô dụng dù cả đêm không ngủ chăm sóc em trai bị bệnh. Chỉ có khi làm xong việc nhà, ôm quần áo giặt sạch của cha mẹ, ảo tưởng đấy là cái ôm.

Cuối cùng sau này nó lựa chọn rời khỏi nhà, đến làm cho một công ty thiết kế. Rồi bỗng có một ngày mẹ gọi điện tới, ra lệnh nó thanh toán phí sinh hoạt hàng năm cho em trai, khi đó, tựa như chậu nước lạnh dập tắt mong mỏi còn sót lại. Hay, nó không có duyên với tình thân, nó học nhìn đời lạnh nhạt, dần dần thật sự cảm thấy không sao cả.

Chỉ không muốn quay lại mảnh đất ấy, nhớ lại đứa trẻ yếu ớt khóc nơi góc tường.

“Đường Tuấn…”

“Đồng tình tôi?” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn nét bi thương trong đáy mặt Tiêu Phàm: “Tôi không cần sự đồng tình của cậu.” Năm tháng cần đồng tình đã sớm theo gió trôi đi.

“Tôi không đồng tình.” Tiêu Phàm nắm chặt cánh tay của anh: “Bọn… bọn họ không tốt với cậu, tôi… tôi sẽ tốt với cậu.”

“Trước khi tôi vứt bỏ gia đình, từng sợ mất đi nó. Đến sau khi mất đi mới phát hiện không có gì đáng ngại cả.” Đôi mắt của Đường Tuấn trống rỗng, nét mặt lạnh lùng: “Tiêu Phàm, cậu cũng giống thế thôi.”

Không có tình yêu, tôi vẫn sống tốt.

Cho nên, ý của Đường Tuấn là muốn vứt bỏ hắn sao? Tiêu Phàm điên cuồng ôm lấy Đường Tuấn, lặp lại những lời không đổi trong mấy ngày nay: “Tôi yêu cậu, Đường Tuấn, không phải đùa giỡn, cậu tin tôi được không?! Xin cậu… đừng rời đi.”

Đừng bỏ rơi tình yêu của tôi. Như lời cậu nói tình yêu không phải toàn bộ sinh mệnh, nhưng nếu buông tay cậu mảnh linh hồn không trọn vẹn cuối cùng không thể chữa. Khi nhìn lại, chỉ muốn gặp ai đó kể khổ, tìm kiếm an ủi, hay chỉ có thể ôm những kỉ niệm bù vào sự cô đơn về sau.

Đường Tuấn mở cửa xe không tỏ vẻ xúc động, ngăn cản Tiêu Phàm muốn tiến lên: “Cậu không đánh lại tôi.”

Tin tưởng à? Tiêu Phàm, tôi rốt cuộc có nên tin cậu lần nữa không?

Cảm thấy rõ ràng, phòng tuyến trong lòng đang chậm rãi vỡ đê, cố gắng xem nhẹ ấm áp chân thật vấn vít bên người, tình yêu nhẹ nhàng nay càng sâu nặng. Đường Tuấn thừa nhận ở sâu trong tâm, anh kỳ thật đã chấp nhận Tiêu Phàm rồi, chấp nhận sự bù đắp của hắn.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện khơi gợi đoạn kí ức đen tối thời thơ ấu, dẫn đến giọng điệu nói chuyện với Tiêu Phàm trở nên rất tệ.

Quên đi, chờ anh hoàn thành kế hoạch rồi nói chuyện với Tiêu Phàm.

Đã yêu nhau thật sự không cần thiết tra tấn nhau.

Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng của Đường Tuấn trở nên thoải mái lạ, mới phát hiện mình đã chờ đợi một ngày có thể nói ra tha thứ.

So với tưởng tượng của anh, anh càng không cam tâm buông tha.

-oo-

Đêm đó, Đường Tuấn bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ, giọng nói lạnh lùng nói cho anh biết, bà đã quay về Anh. Cuối cùng mẹ bảo rằng người yêu của anh giỏi lắm, sau này tự mình sống cho tốt.

Người đàn bà ấy, có lẽ kiếp này không thể dành tình thương cho đứa con lớn nhất, nhưng ít ra bà biết, ai là người có thể.

Đường Tuấn không biết Tiêu Phàm dùng cách gì thuyết phục mẹ, anh tìm Tiêu Phàm: “Cậu không cần giúp tôi tôi có thể giải quyết.”

“Tôi biết mà.” Tiêu Phàm vội gật đầu: “Cậu xem như tôi… xen vào chuyện của người khác…”

Chỉ là muốn làm cho cậu chút gì đó, dù cậu có khinh thường nhưng vẫn thấy vui.

Đường Tuấn nhìn hắn lạnh lùng.

“Tôi hiểu được, muốn để cậu tin tưởng rất khó, tôi sẽ dùng hành động chứng minh, cho nên, …” Tiêu Phàm lòng đầy ảo não, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói cùng Đường Tuấn, tại sao đối mặt người đàn ông ấy, lại chỉ có thể tẻ nhạt nghẹn ra vài câu như thế.

“…”

“Cậu sẽ cho tôi cơ hội chứng minh chứ?”

“Ăn ngon lắm,” Đường Tuấn đột nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Tôi nói điểm tâm của cậu ăn ngon lắm.”

Mỗi khi đến giờ trà chiều luôn đều đặn xuất hiện trên bàn làm việc của anh món bánh ngọt và tờ giấy be bé: nếm thử ăn được hay không, tôi tự mình làm đó nha ^_^

Chẳng biết Tiêu Phàm dùng quỷ kế gì mới có thể làm mấy món đồ này thuận lợi tiến vào Dạ thị. (Lăng Trần: Đương nhiên là dựa vào tôi rồi, ngốc.)

“Thật?” Tiêu Phàm mừng thiếu chút nhảy dựng lên, hắn còn lo lắng Đường Tuấn vĩnh viễn không đụng tới đấy: “Nếu cậu thích tôi sẽ tiếp tục làm, tôi gần đây có học một kiểu đánh trứng mới…”

Đường Tuấn thản nhiên gật đầu, không chờ hắn nói xong đã lái xe rời đi.

Tiêu Phàm đơ miệng cười ngây ngô, thật tốt quá, cậu ấy cuối cùng để ý mình. Nếu cố gắng thêm nữa, làm cho Đường Tuấn có thể tin tưởng hắn lần nữa, sau đó, lại yêu hắn.

Ngày hôm sau, Tiêu Phàm như mọi ngày chạy đến Dạ thị nằm vùng, kỳ quái là thời gian tan sở đã quá hai tiếng, vẫn không thấy Đường Tuấn, họp chăng? Hay đi trước rồi? Kìm nén nỗi bất an nơi đáy lòng, Tiêu Phàm gọi một nữ viên chức hỏi thăm: “Xin hỏi trưởng phòng Đường đâu rồi?”

“Trưởng phòng Đường xin phép, hôm nay không tới.”

Cái gì?! Tiêu Phàm giật mình choáng váng, “Sao lại xin phép?”

“Điều này không biết.”

“Vậy ngày mai anh ấy tới chứ?”

“Không rõ lắm.”

Kết quả ‘Ngày mai’ Đường Tuấn cũng không tới, hơn nữa tiếp sau đó, anh vẫn không xuất hiện. Tiêu Phàm thoạt đầu còn tự an ủi, một người lớn như thế sẽ không biến mất vô căn cứ, mỗi ngày đều dào dạt hy vọng ngóng trông ở Dạ thị, mãi đến màn đêm buông xuống mới thất thiểu đi về.

Tâm tình không ngừng lặp đi lặp lại quá trình hy vọng và thất vọng dần dần chết lặng, nỗi sợ đóng chiếm hóa thành khoảng không mờ mịt hư vô.

Hắn cầu nguyện, để hắn được gặp mặt Đường Tuấn lần nữa. Dù cho anh không nhìn hắn, dù cho hắn không thể nói cùng anh, chỉ cần gặp mặt hắn lần nữa, xác định anh không rời đi.

Tiêu Phàm nhớ lại ý nghĩ từng chợt lóe trong đầu, nếu anh rời đi, ngay cả đầu mối truy tìm hắn cũng chẳng có, mà hiện tại, lời tiên đoán trở thành sự thật. Đường Tuấn biến mất không báo trước, giống như chưa bao giờ từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn.

Tại sao có thể như vậy, lần cuối nhìn thấy sắc mặt Đường Tuấn không phải đã dịu đi rất nhiều sao, hắn nghĩ rằng đó là điềm báo Đường Tuấn tha thứ hắn. Nhưng kỳ thật là lời tạm biệt.

Cuối cùng một ngày nào đó, Tiêu Phàm nhìn lên bầu trời bị cầu vồng ráng chiều nhuộm thành màu xám bạc, quyết định từ bỏ sự chờ đợi tuyệt vọng. Hắn nghĩ hắn nên ra ngoài tìm anh, chạy đến mỗi nơi trên thế giới mới có thể gặp Đường Tuấn, nói cho anh biết tất cả tình yêu của hắn.

Cứ bước đi sẽ thấy kỳ tích, Tiêu Phàm tin tưởng vững chắc, bởi vì tin tưởng vững chắc là chống đỡ duy nhất của hắn.

Ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, bóng dáng nghiêm nghị khiến Tiêu Phàm chấn động, bừng tỉnh khỏi thời không luân hồi, như trở về thuở đầu câu chuyện. Người đàn ông mặc tây trang màu đen tỏ sắc mặt nghiêm túc, trong tay cầm một cái túi xách, phạm vi trong vòng mười dặm đều bị áp suất thấp của anh bao trùm, anh nhìn thấy Tiêu Phàm, cau mày nói: “Sao trễ vậy?”

“…”

“Tôi tới Dạ thị chờ cậu.” Tiêu Phàm ngây ngốc trả lời.

Đường Tuấn gật đầu: “Mở cửa đi.”

“À.” Tiêu Phàm đờ đẫn lấy chìa khóa, trong nháy mắt cửa mở ra hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên không kịp rồi.

“Đây là…”

Đường Tuấn khó kìm nén ánh nhìn kinh dị đảo mắt quanh phòng khách, bánh bích quy, hộp mì ăn liền bày rải rác, mấy bộ tây trang chuyển về từ tiệm giặt tẩy ngay cả nhãn còn chưa cắt đã biết lăn lóc trên ghế salon, góc tường chất đống điểm tâm nổi mốc, bốc mùi chua thối nồng nặc. Nơi sạch sẽ duy nhất chỉ có miếng ngọc điêu khắc thủ công trong tủ thủy tinh.

“Cậu làm trò gì vậy!” Đường Tuấn nhìn Tiêu Phàm lạnh lùng, không thể tin hắn lại có thể sống trong hoàn cảnh dơ bẩn lâu như thế.

“Tôi tưởng cậu đi rồi,” Tiêu Phàm cười khổ: “Lúc đầu, nghĩ thu dọn sạch sẽ chờ cậu trở về, về sau,” Tiêu Phàm gãi tóc: “Cậu lại bỏ đi, nên… Tùy tiện như thế nào cũng không sao cả.”

Đáy mắt Đường Tuấn hiện lên xin lỗi: “Tôi đi Mĩ thăm K.”

“Gọi điện thoại cho cậu vì sao tắt máy?”

“Điện thoại lúc xuống máy bay bị trộm.”

“Cậu không thể gửi bưu kiện nói với tôi một tiếng sao?” Cố ý, tuyệt đối là cố ý! Phương thức liên lạc với Đường Tuấn mình chỉ có một. Tiêu Phàm tức giận, nhưng đi cùng tức giận là trái tim cô đơn một lần nữa nhảy nhót.

“Xin lỗi,” Đường Tuấn thái độ thành khẩn, đáy mắt hiện lên ý cười.

“Quên đi,” Tiêu Phàm dịu giọng: “Trở về là tốt rồi.”

Đúng vậy, trở về là tốt rồi, cảm ơn cậu, Đường Tuấn, cậu đã trở lại, thật sự rất cảm ơn.

“Tha thứ tôi?”

“Ừm.”

Tiêu Phàm cong khóe môi, Đường Tuấn có thể lại bước vào nhà là đã nói rõ, nhưng không giống với việc nhận được đáp án xác thực. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Đường Tuấn, dúi đầu vào cổ anh hấp thu ngọt ngào đã lâu: “Cảm ơn cậu tin tôi yêu cậu.”

“Tôi tin đôi mắt của mình,” Đường Tuấn cười khẽ, vỗ lưng hắn như đang an ủi. Dung nhập từng chút quan tâm, cùng đôi mắt bất cứ lúc nào đều vờn quanh, nếu đây không phải yêu thì còn có cái gì đáng buồn.

Quý trọng duyên phận là điều K dạy anh, yêu nhau đừng mãi truy đuổi rồi bỏ qua lẫn nhau.

Tiêu Phàm cười rộ lên, không biết là ai chủ động, hai làn môi chậm rãi trùng khít.

Cảm ơn cậu, trải qua bao năm tháng thử thách chưa từng bạc phai sắc tình.

Cảm ơn cậu, đã lấp đầy khoảng trống trong linh hồn.

Cảm ơn vận mệnh, khi mùa xuân đến, ban tặng tình yêu và hứa hẹn cả đời.

Quần áo trút bỏ, Tiêu Phàm vuốt ve thân thể Đường Tuấn, cảm nhận cái run khe khẽ của người yêu, lại cười cúi đầu hôn lên đôi môi thơm ngọt của Đường Tuấn thật sâu. Mười ngón giao hòa, hai chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út dung hợp làm một.

“Anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

Sau bao năm tháng, thật vui khi được bên em, tình yêu của anh.

Hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio