Chương
“Mang lệnh bài kia đến tiệm cầm đồ, chưởng quầy nói trị giá ít nhất là ba tỷ, lúc đó ba và mẹ con rất vui mừng, nhưng không nghĩ đến lại bị bắt, chuyện về sau con cũng biết rồi đó”.
Mục Thiên Lam nghe xong hai mắt khẽ giật, thiếu chút nữa thì hôn mê. “Mẹ ơi, bình thường mẹ chơi mạt chược, thắng thua cũng chỉ mấy trăm nghìn, một hai chục triệu, sao lần này lại chơi thua mất chín mươi tỷ!”
Tim cô đau chết mất.
Ba mẹ không đi làm, cả ngày ở nhà chơi bời lêu lổng, ngày nào cũng chơi mạt chược. Tiền trong nhà đều là cô và Tiêu Thanh đi kiếm, cô biết kiếm tiền rất khổ.
Đừng nói là chín mươi tỷ, cho dù có chín tỷ, tiền lương mười năm của cô cũng không được nhiều như vậy.
Kết quả một ngày mẹ thua hết tiền cả đời cô kiếm không được.
Điều quan trọng là còn nợ người ba mươi sáu tỷ!
Cô cảm giác trời đã sập xuống. Bản thân làm gì có nhiều tiền như vậy mà trả nợ cho “Hu hu hu…” mẹ!
Ngô Tuệ Lan nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Mẹ có một người bạn, hôm qua đánh cược, mua ngọc bích ba trăm triệu bản được chín mươi tỷ, hôm nay thì đổi Bentley, mẹ cũng muốn vận khí đó, lúc bắt đầu dùng sáu triệu, mua ngọc bích ba mươi triệu, sau đó lại mua ngọc bích năm trăm bốn mươi triệu. Lúc ấy mẹ vui vẻ không biết gì, sau đó chơi ngày càng lớn thì thua thảm”. “Mẹ không cam lòng mất tiền, muốn trả ngọc bích lại sau đó sẽ không chơi, kết quả chơi đến sau cùng, mất hết của cải không nói, nhưng còn thiếu người ta ba mươi sáu tỷ, đến cả xe cũng bị lấy”. “Anh Cơ nói, nếu ngày mai không trả tiền, sẽ lấy cả nhà chúng ta đang ở, còn chặt hai tay mẹ, mẹ rất sợ hãi muốn vào cục cảnh sát ở cả đời không ra. Các con đưa mẹ ra làm gì?”
Mục Thiên Lam không biết nên nói gì, tức giận đến chảy cả nước mắt.
Khụ khụ…
Tiêu Thanh nghe xong thì cười.
Mẹ vợ của anh chỉ số thông minh thật thấp, không biết mình bị lừa hay sao? “Em khóc, sao anh còn cười?”
Mục Thiên Lam phát điên nói.
Tiêu Thanh nghiêm mặt nói: “Tiền không lộ ra ngoài, hiển nhiên là mẹ khoe ra là mình có bao nhiêu tiền, khiến người ta đỏ mắt, sau đó bị chủ bạc liên thủ sắp đặt. Đầu tiên cho mẹ nếm chút ngon ngọt, sau đó thì không ngừng được. Cuối cùng thì tảng gia bại sản.”
Mục Thiên Lam nghe vậy, cảm thấy rất có lý. Mẹ chính là người thích khoe, hỏi: “Mẹ, Tiêu Thanh nói đúng không, mẹ ở trước mặt người nào cũng khoe?”
Ngô Tuệ Lan thở hổn hển nói: “Nhất định là Chu Mai hợp tác với anh Cơ, hãm hại mẹ, mấy ngày nay mẹ đi chơi mạt chược, có nói với nhóm bạn là muốn mua biệt thự, còn muốn mua Cayenne. Chu Mai đã nói mẹ khoe khoang, mẹ không có nhiều tiền như thế, mẹ cực kỳ tức nên cho bà ta xem số dư tài khoản, bà ta xem xong không nói câu gì. Sắc mặt cực kì khó coi, rất hâm mộ mẹ”. “Cho nên nhất định bà ta ghen mẹ có nhiều tiền hơn, nên hãm hại mẹ”. “Người đàn bà đáng ghét, thực là ác độc, sao bà ta có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Mục Thiên Lam không còn gì để nói.
Quả nhiên Tiêu Thanh nói đúng.
Mẹ để lộ tài sản, bị người ta ghen tị, sau đó bị người ta hai. “Mẹ, chúng ta báo cảnh sát, bắt Chu Mai và anh Cơ kia lại, bọn họ là kẻ lừa đảo, tiền của chúng ta không thể để bọn họ lấy như vậy được!”, Mục Thiên Lam thở hổn hển nói. “Đừng! Ngàn vạn lần đừng!”
Ngô Tuệ Lan sợ hãi nói: “Anh Cơ là một người nguy hiểm, nghe nói chém không dưới ba mươi người, hơn nữa đã cảnh cáo mẹ, bảo mẹ ngoan ngoãn đưa tiền, báo công an cũng vô ích, sòng bạc của bọn họ là hợp pháp, bảo cảnh sát cũng vô dụng”. “Hơn nữa anh ta còn nói, dám báo cảnh sát chọc giận anh ta, anh ta không chỉ chặt hai tay mẹ mà còn chặt cả hai chân của mẹ, như vậy mẹ sẽ bị tàn phế mất!”
Mục Thiên Lam không cam lòng, lôi kéo Ngô Tuệ Lan nói: “Anh ta uy hiếp mẹ, thì chứng tỏ anh ta chột dạ, chúng ta phải báo công an, dùng pháp luật để bảo vệ bản thân, không thể để bọn họ hãm hại lừa nhiều tiền như vậy!”