Chương
“Haha!”
Mọi người đều cười.
Nhưng ngay lúc này.
Bang!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh cửa của sảnh Như Ý bị mở tung, một bóng người có sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Sự xuất hiện của anh đã làm cho nhiệt độ trong toàn bộ sảnh tiệc giảm mạnh hơn mười độ, mọi người có mặt ở đó đều rùng mình.
Mọi người đều sững sờ.
Ngay sau đó, một giọng nói giống như Cửu U vang lên. “Ai đánh ba mẹ vợ của tôi, lập tức đứng ra đây cho tôi.” Điều kỳ lạ là, mọi người nghe xong đều sợ hãi. “Người này là ai?”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, phòng tiệc đầy ắp những câu hoài nghi như vậy. “Mọi người đừng sợ”
Mục Hải Long nói: “Anh ta là Tiêu Thanh, chồng của em gái họ tôi Mục Thiên Lam, một tên rác rưởi giao hàng mà thôi, không có gì phải sợ cả, chỉ là sức lực hơi mạnh thôi. Nếu có đao trong tay, có thể chém hàng chục người, không ai dám đến gần, bây giờ cậu ta không có đạo, một người đàn ông đã đủ đánh phế cậu ta.”
Nghe đến đây, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là một tên giao hàng, vậy thì có gì phải sợ?
Lúc này, Mục Hải Yến bước đến gần Tiêu Thanh, chế nhạo: “Tiêu Thanh, tôi biết anh chuyển gạch ở công trường, sức lực đặc biệt mạnh, người bình thường không đánh được anh. Nhưng tôi nói cho anh biết, bây giờ là thời đại của tiền và quyền lực, dù có thể đánh nhau, nhưng không có tiền có quyền thì cũng vô dụng”
“Cho nên tôi khuyên anh nên quỳ xuống xin lỗi mọi người đi, bởi vì cú đá của anh đã khiến mọi người sợ hãi. Nếu anh không quỳ xuống xin lỗi, kết cục của anh chắc chắn còn tệ hơn cả ba mẹ vợ anh”
“Nếu anh không tin thì có thể thử.”
“The à?”
Tiêu Thanh lạnh lùng chế nhạo.
Giây tiếp theo!
Anh giơ tay tát vào mặt Mục Hải Yến.
Chát
Mục Hải Yến bị tát bay xa ba mét, khuôn mặt của cô ta lập tức sưng lên thành một búi tóc. “Hải Yến!”
Đám người Lý Nam Hương đều bị sốc.
Cao Dương bạn trai của Mục Hải Yến, tức giận nhảy ra: “Ai cho mày cái gan đánh Hải Yến của tao, tin hay không tạo bảo cậu Trần gọi người đến giết mày!”
Tiêu Thanh đi về phía Cao Dương. “Anh dám làm không?”
Cao Dương sợ hãi lùi lại phía sau.
Tiêu Thanh đẩy anh ta vào góc tường, đấm thẳng vào mặt anh ta.
Phụt!
Cao Dương phun ra một ngụm máu và một vài chiếc răng.
Sau đó, Tiêu Thanh nắm lấy cổ áo anh ta, lắc cánh tay anh ta, ném anh ta ra xa bốn năm mét, đập anh ta lên bàn, cái bàn sụp đổ, Cao Dương bị đánh cho hộc máu. “Do mo!”
Những vị khách có mặt đều bị làm cho hoảng sợ, từng người rời khỏi chỗ ngồi và lui vào góc tường. “Cậu bị điên à!”
Phổi của Mục Hải Long nổ tung. “Đánh em rể tôi thành thế này, cậu muốn chết đúng không?”
Lý Nam Hương càng tức giận nói: “Cậu Trần, mau gọi bảo vệ của khách sạn của cậu tới, đánh chết cậu ta!”
Trần Hiền còn chưa kịp nói thì ánh mắt của Tiêu Thanh đã rơi vào người Trần Hiên. “Anh là cậu chủ của khách sạn?”
“Đúng vậy!”
Trần Hiện có chỗ dựa nên không sợ nói: “Tôi nói cho anh biết thằng ranh con, ở Cổ Cảnh không có ai dám đánh tôi, ngay cả Kim Chí Nam cũng phải nể mặt tôi bảy phần, bởi vì nhà của của tôi có chống lưng là nhà họ Trần ở tỉnh lỵ. Anh có biết nhà họ Trần ở tỉnh lỵ không?”
Tất nhiên Tiêu Thanh biết nhà họ Trần ở Nghĩa Cảnh.
Bởi vì anh là con cháu nhà họ Tiêu ở Nghĩa Cảnh, năm đó bị Trần Dương của nhà họ Trần ức hiếp, Tiêu Thanh đã đánh lại và đánh bầm dập mũi của Trần Dương, nhà họ Trần là một trong bốn gia tộc lớn ở Nghĩa Cảnh. Mà nhà họ Tiêu chỉ là một trong mười đại gia hàng đầu, cả tài chính lẫn quyền lực đều không thể so với nhà họ Trần.
Nhà họ Tiêu bị nhà họ Trần chèn ép nên đã đánh gãy chân của anh và ném anh ra ngoài đường, anh suýt chết đói ở ngoài đầu đường xó chợ, là Tư tổng trùng hợp đi ngang qua cứu được anh, chữa khỏi vết thương liền trực tiếp cho anh gia nhập vào quân đội, cho nên sau này mới có Hộ quốc chiến soái. “Sợ rồi chứ gì?”
Thấy Tiêu Thanh không trả lời, Trần Hiện đắc ý nói: “Sợ thì quỳ xuống cho tôi, như vậy tôi sẽ chỉ đánh gãy một tay của anh, nếu không tôi sẽ để cho anh chết rất thê thảm!”
“So?”
Tiêu Thanh cười chế nhạo: “Chờ tôi đập xong Vạn Hào trước, khiến anh phải quỳ xuống trước mặt ba mẹ vợ tôi, đến lúc đó để ba mẹ vợ của tôi chỉnh anh một cách tử tế.”