Chương
Hai tay Lâm ca đan chéo về trước mắt, ngăn hai chân đá thần tốc của Mã Bắc Sang, và bị đá lùi về phía sau.
Hai chân Mã Bắc Sang đá liên tục không dừng, đứng không vững trong không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Chính vào lúc này một cú đấm của Lâm ca đánh ra. “Hừ!”
Mã Bắc Sang hừ lạnh với vẻ khinh thường, hai tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Lâm ca, muốn vặn gãy cánh tay Lâm ca.
Nhưng không ngờ rằng sức lực Lâm ca vô hạn, quả đấm mạnh như vũ bão tiến tới ầm vào ngực của ông ta. “A!”
Mã Bắc Sang hét thảm một tiếng, bay xa năm mét rớt trên container rồi phun ra một búng máu và gãy mất mấy cái xương sườn. “Này này này…”
Kim Chí Nam và thuộc hả đều sợ ngày người ra. “Lâm ca uy vũ!”
“Lâm ca uy vũ! “Lâm ca uy vũ”
Chu Thành Minh và thuộc hạ giơ tay lên hò hét.
Mã Bắc Sang bưng ngực đứng dậy chắp tay nói: “Không biết Lâm ca kế nghiệp của bậc thầy nổi tiếng nào vậy?”
Lâm ca ngạo nghễ nói ra ba chữ: “Hồng Kim Khoa!”
“Ôi mẹ ơi!”
Mã Bắc Sang vô cùng hoảng sợ: “Thì ra là trò giỏi của tôn sư Hồng, thảo nào lợi hại như thế, chiêu thức hồng quyền này mạnh không gì sánh được.”
“Ha ha…”
Chu Thành Minh cười ha hả nói: “Kim Chí Nam cút lại đây cúi đầu quy phục đi, nếu không tôi bảo Lâm ca chặt đầu của ông ra làm bóng đá.”
Kim Chí Nam nhất thời hoảng loạn, luống cuống.
Đúng lúc này Tiêu Thanh bước lên một bước, thản nhiên nói: “Chết đến nơi rồi vẫn còn cười ha hả như thế, xem tôi là đồ trang trí không xử lý được các người phải không?”
Dứt lời.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người
Tiêu Thanh.
Kim Chí Nam lẽ ra đã thất vọng.
Nhưng nghe thấy lời nói này của Tiêu Thanh lập tức lấy lại tinh thần, kích động la lên. “Đúng vậy, có cậu Tiêu ở đây, tôi còn sợ gì bọn họ chứ?”
Mã Bắc Sang sốt ruột khóc không ra nước mắt nói: “Kim gia, ông điên rồi sao, Lâm ca lợi hại như vậy, ngay cả tôi đều không đấu lại quyền của cậu ấy, cậu ta lên chống không có tác dụng gì đâu.”
“Ông câm miệng lại cho tôi.”
Kim Chí Nam quát lớn: “Ông hoàn toàn không biết cậu Tiêu là một người đã sống như thế nào, chỉ cần một cuộc điện thoại của cậu ấy, đừng nói là đám người này hay toàn bộ người trên trời dưới đất của tỉnh này gộp lại cậu ấy cũng có thể tiêu diệt hết.”
Mã Bắc Sang không tin.
Chu Thành Minh cười ha hả: “Ông tưởng ông nói những lời này có thể dọa được tôi sao?”
Nói đến đây, anh ta hét lớn: “Lâm ca, thằng nhóc này giả bộ đe dọa, qua đó chặt đầu của cậu ta về làm bóng để đá đi.”
Lâm ca nói “được” rồi từng bước từng bước đi về phía Tiêu Thanh.
Thấy Lâm ca đi đến, Mã Bắc Sang và thuộc hạ của Kim Chí Nam từng bước lùi về phía sau, không dám đứng cách Lâm ca quá gần, chỉ có Tiêu Thanh đứng vững như núi, sừng sững bất động. “Nghé con mới sinh không sợ hổ, chính là chỉ loại người này. Tôi phải xem xem kết cục của cậu ta thảm đến bao nhiêu.”
Mã Bắc Sang thì thầm trong miệng.
Kim Chí Nam hỏi: “Cậu Tiêu, cậu không gọi điện thoại sao?”
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Chỉ là một con kiến mà thôi, không đủ tư cách kinh động đến người của tôi.”
Kim Chí Nam chẳng ừ hử gì cả. “Hộ quốc chiến soái, không nên mang binh đánh giặc sao?”
Khó thành, một mình chiến đấu cũng lợi hại? “Tiểu tử, quả thực lời của cậu quả ngông cuồng!”
Lâm ca vừa đi vừa nói: “Dám xem Hình Lâm tôi là con kiến, cậu là người đầu tiên. Hôm nay tôi cần phải cho cậu xem rốt cuộc thì ai mới là con kiến”
Nói đến đây, anh ta vừa đúng lúc đi qua một chiếc container, một quyền nên ở trên container.
Am!
Một tiếng nổ lớn chiếc container bị nên bay xa hai mét. “Ôi mẹ ơi, chiếc container này cộng thêm một tấn hàng ở bên trong, một quyền nên bay xa như vậy quả thực rất đáng sợ.”
“Đừng nói là người, cho dù là một con voi, một cú đấm của Lâm ca cũng có thể đánh chết “
“Quá kinh khủng rồi! Đây tuyệt đối là người đàn ông đáng sợ nhất mà từng gặp.”
Đàn em của Kim Chí Nam vô cùng sợ hãi.
Mã Bắc Sang nén nuốt nước bọt hét lớn: “Cậu Tiêu ma quỳ xuống nhận sai với Lâm ca đi, Lâm ca độ lượng sẽ không giết cậu đâu, nếu không cú đâm này mà nện lên người cậu tuyệt đối có thể đánh cậu thành thịt băm.”