Chương
Sau đó bọn họ rời khỏi nhà họ Chu, chạy thẳng tới ngân hàng Hoa Kỳ chỉ nhánh Cố Cảnh.
Lúc này, Tiêu Thanh đã đến ngân hàng Hoa Kỳ, ở cửa hút thuốc chờ Mục Thiên Lam.
Ngay vào lúc này, đám người Mục Hải Long, Mục Hải Yến, Chu Ngọc Đình khí thế hung hăng đi tới.
“Ôi chao!”
Tiêu Thanh vứt tàn thuốc, cười hỏi: “Nhiều người tới ngân hàng như vậy là muốn cướp ngân hàng sao?”
“Liên quan gì tới tên vô dụng như mày, cút sang một bên cho tao!”
Mục Hải Long tức giận đùng đùng tiến vào phòng khách, hét: “Gọi chủ tịch ngân hàng của mấy người tới đây cho tôi, dám cắt nguồn vốn của công ty tôi, lật trời rồi, biết tôi là ai không? Nói ra không sợ hù chết các người, em gái tôi là vị hôn thê của Hộ quốc chiến soái, tôi là anh vợ của Hộ quốc chiến soái. Hôm nay nếu không ăn nói rõ ràng với tôi thì con mẹ nó chứ, tôi sẽ phá hủy cái ngân hàng này của các người!”
Lời kia vừa thốt ra, đại sảnh ngân hàng hoàn toàn yên tĩnh, người người nhìn Mục Hải Long như gặp quỷ vậy.
Tiêu Thanh không nhịn được nói: “Mục Hải Long, anh làm khùng làm điên như vậy, không sợ bị đánh sao?”
“Tôi là anh vợ của Hộ quốc chiến soái, ai dám đánh tôi?” Mục Hải Long giả bộ đe dọa, sau đó quát lên: “Bảo chủ tịch ngân hàng của các người đến, có nghe hay không!”
“Bảo vệ, đây là một người điên, đuổi gã ra ngoài đi.”
Tiêu Thanh kêu lên một tiếng.
Tất cả bảo vệ chạy tới, vội vã rút gậy điện ra.
Mục Hải Long quát lên: ‘Ông đây thật sự là anh vợ của Hộ quốc chiến soái, tưởng ông đang nói đùa với mấy người à? Mẹ nó chứ, lấy video ra cho bọn họ xem, tránh để lũ mắt chó này mù mà không thấy núi thái sơn!”
“Được thôi!”
Lý Nam Hương lập tức lấy điện thoại di động ra, đi tới trước mặt bảo vệ, nói bằng giọng điệu đanh đá và cay nghiệt: ‘Mở mắt chó của mấy người ra mà nhìn, con gái tôi có phải là vị hôn thê của Hộ quốc chiến soái hay không, con trai tôi có phải là anh vợ của Hộ quốc chiến soái hay không!”
Các nhân viên an ninh nhìn một cái, đều bị dọa sợ, vội vàng cúi người nói xin lỗi với Mục Hải Long.
“Chích điện nó cho tôi!”
Mục Hải Long chỉ về phía Tiêu Thanh.
Bảo vệ nào dám không nghe, liền muốn ra tay.
Một tiếng quát to đột nhiên vang lên.
“Tất cả dừng tay cho tôi!”
Đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi ra thang máy, ông ấy chính là chủ tịch ngân hàng Lưu Khải Bình, Mục Thiên Lam đi sau lưng ông ấy.
“Xảy ra chuyện gì?”
Mục Thiên Lam chạy tới hỏi.
Không đợi Tiêu Thanh mở miệng, Mục Hải Long đã thở phì phò nói: “Được lắm Mục Thiên Lam, tôi biết ngay mà, cô không phục việc Hải Yến cắt đứt chuỗi vốn của Công ty Feida nên chạy tới lừa gạt chủ tịch Lưu, nói cô là phu nhân chiến thần, yêu cầu chủ tịch Lưu cắt đứt nguồn vốn vay của Feiyang có phải hay không?”
“Tôi không có.”
Mục Thiên Lam lắc đầu một cái.
“Vậy tại sao chủ tịch Lưu lại đòi khoản vay của Feiyang trước thời hạn?”
Mục Hải Long giận dữ hỏi.
Lưu Khải Bình nói: “Tôi biết cậu giả mạo anh vợ của Hộ quốc chiến soái, giả danh lừa bịp, sợ anh gây ra họa nên yêu cầu anh trả lại khoản vay cho ngân hàng trước thời hạn để hạn chế tổn thất, có vấn đề gì không?”
Lời kia vừa thốt ra, Mục Hải Yến, Lý Nam Hương và tất cả đều nổi giận.
“Mở mắt chó của ông ra mà nhìn, chúng tôi có phải là giả mạo hay không này!”
Lý Nam Hương vô cùng phẫn nộ đưa điện thoại di động đến trước mặt chủ tịch Lưu rồi bấm mở video.
Lưu Khải Bình rất bực mình, đẩy điện thoại di động ra: “Tôi đã nói các người là giả mạo thì các người chính là giả mạo, dám ở nơi này la lối om sòm nữa thì tôi sẽ kêu vệ sĩ đánh đuổi các người ra!”
Bạch Băng Thu nói với ông ấy Mục Hải Long là giả mạo, ông ấy tin tưởng lời của Bạch Băng Thu, bởi vì ông chủ lớn phía sau tập đoàn Cửu Châu chính là Hộ quốc chiến soái!
Nhưng Mục Hải Yến lại tức giận, quãng cho Lưu Khải Bình một cái tát lên mặt.
“Cô dám đánh tôi?”
Lưu Khải Bình không dám tin.
“Không chỉ có em gái tôi đánh ông mà ngay cả tôi cũng sẽ đánh ông!”
Mục Hải Long tiến lên, đạp cho Lưu Khải Bình lộn mèo trên mặt đất.
“Các người… Các người…’ Lưu Khải Bình tức sùi bọt mép, giận không kiềm chế được: “Tôi phải báo cảnh bắt các người, tôi phải đưa hai anh em các người vào tù, còn kiện cho