Chương
“Tiêu Thanh, anh cảm thấy ai sẽ thắng?”
Mục Thiên
Lam hỏi.
Ngô Tuệ Lan hét lên: “Không được mở miệng xui xẻo ra.”
Tiêu Thanh chỉ cười không nói gì.
“Lần này không có cái miệng thối xui xẻo của Tiêu Thanh, chắc chắn sẽ thắng”
Ngô Tuệ Lan tự tin nói.
Mọi người đều đồng ý.
Kết quả vừa đánh, võ sĩ thấp hơn đã bị võ sĩ có thân hình cao hơn đánh một phát liền KO.
“Sao lại thua nữa!”
Ngô Tuệ Lan điên cuồng giậm chân.
Mục Thiên Lam khóc không ra nước mắt: “Bảo mẹ đừng chơi nữa nhưng mẹ dứt khoát đòi chơi. Bây giờ đã mất trắng chiếc Bentley rồi, mẹ thấy thoải mái không? Mẹ đúng là cược đầu thua đấy mẹ a!”
“Con im miệng lại cho mẹ.
Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Ruột của mẹ sắp lộn hết lên rồi, con còn công kích mẹ, con có phải là con gái mẹ không?”
Sau đó, bà ta lại chìa tay về phía mợ hai: “Thím hai, lần này vay của em mười hai tỷ đi.”
“Mẹ đừng chơi nữa!”
Mục Thiên Lam điên cuồng nói: “Mẹ cứ như vậy sẽ ngày càng lún dâu, đến lúc mẹ nợ một khoản khổng lồ mẹ có biết không?”
“Lần trước đã thua bao nhiêu rồi, nợ nhiều đến mức suýt bị chặt đứt cánh tay, chạy vạy khắp nơi vay tiền cũng không vay được, mẹ đã quên mất bài học đẫm máu đó rồi hay sao?”
Mục An Minh cũng khuyên nhủ: “Đừng chơi nữa Tuệ Lan, làm gì cũng phải có chừng mực.
Mục An Phong lại càng tức giận hơn nói: “Tiền để dành cho con cưới vợ được không, không nên thua hết như vậy, mẹ có còn là mẹ của con nữa không?”
Ngô Tuệ Lan vô cùng tức giận nói: “Bây giờ không chơi nữa, sẽ mất trắng mười hai tỷ, nếu cược thêm một ván nữa, thắng rồi lấy lại được mười hai tỷ. Mẹ không tin là mẹ có thể thua ba ván, lần này chắc chắn sẽ thắng”
“Hơn nữa, mợ hai của con là người nhà chúng ta, mẹ nợ bà ấy tiền, bà ấy có thể chặt tay của mẹ sao?”
“Mọi người không cần khuyên nhủ gì nữa, lần này nhất định tôi phải lấy lại mười hai tỷ, nếu không thì tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Sau đó bà ta tiếp tục giơ tay ra trước mặt mợ hai: “Mau cho tôi vay mười hai tỷ, đừng quên là tôi đã từng cứu Bội Nghi nhà thím.
Nhắc đến chuyện này, mợ hai tức giận, nói thầm: bà vay bà cứ vay, tôi còn sợ bà không vay, tiếp theo cứ chờ xem con rể bà chết đi.
Sau đó bà ta lại đưa cho Ngô Tuệ Lan mười hai tỷ, còn không quên nói với Mục Thiên Lam: “Mẹ con muốn chơi thì để bà ấy chơi đi, tiền nợ mợ lúc nào trả cũng được, mợ hai cũng không lấy lãi, càng không chặt tay của mẹ con, con cứ yên tâm đi.
Ngô Tuệ Lan đắc ý nói: “Nghe thấy chưa, đây mới gọi là người một nhà. Nếu như thua tiếp, tôi sẽ vay mười sáu tỷ. Thua tiếp nữa sẽ là bốn mươi tám mươi tỷ, mọ hai của con có tiền. Chỉ sính lễ thôi đã thu được một trăm năm mươi tỷ rồi, có tiền cho mẹ vay, mẹ không tin mẹ không thắng được ván nào, chỉ cần thắng một ván là có thể lấy lại hết tiền rồi.”
Mục Thiên Lam đảo mắt.
Mẹ đúng là điên rồi.
Đinh Chấn Huy lâu mồ hôi.
Người mẹ vợ như thế này thật đáng sợ.
Lúc này, võ sĩ da đen lên võ đài.
Ông chủ người nước ngoài đứng dậy, nắm tay ông chủ bản địa nói: “Ông chủ Trương, tôi rút lui không chơi nữa. Võ sĩ của ông quá mạnh, chờ tôi về nước chọn những võ sĩ giỏi nhất, tuần sau sẽ chơi tiếp.”
Nói rồi ông ta dẫn võ sĩ rời đi.
“O o o…”
Ngô Tuệ Lan bối rối nói: “Không chơi nữa thì tiền tôi đã thua làm sao lấy lại được”
Mợ hai cười nói: “Tuệ Lan đừng lo lắng, nếu như có VÕ sĩ lên võ đài khiêu chiến cũng có thể cược tiếp.”
Bà ta vừa nói xong, ông chủ Trương liền hét: “Có võ sĩ nào muốn lên võ đài không, nếu thắng một ván tôi sẽ trả sáu tỷ, thua tôi trả ba trăm sáu mươi triệu, có ai có hứng thú và biết đánh đều có thể lên võ đài”
Năm phút trôi qua, không một ai bước lên võ đài. Ngô Tuệ Lan sốt ruột đến sắp khóc.
“Không có ai lên võ đài, tiền tôi đã thua làm sao lấy lại được.”
Mợ cả đột nhiên nói: “Tuệ Lan, không phải con rể bà cũng biết đánh sao, có thể để cậu ấy lên “Đúng vậy.
Ngô Tuệ Lan vỗ trán một cái.
“Con rể, mau lên võ đài, mẹ đặt cược mười hai tỷ vào con, con phải chiến thắng để lấy lại mười hai tỷ cho mẹ Mục Thiên Lan tức giận đến đơ người.