Chương “Mịa kiếp!”
Mạnh Hạo Nhiên chống hông, phừng phừng nói: “Tiêu Thanh đúng là có tài, một quyền của anh ta đã đánh bại Big Mac rồi rút lui. Big Mac bị đánh văng về phía phá hỏng vòng tròn bảo vệ võ đài rồi ngã xuống đất, đầu anh ta bị vỡ nát chết ngay tại chỗ.”
“Cái gì!”
Ông cụ Mạnh ngồi thẳng người lên: “Big Mac bị Tiêu Thanh đánh bại rồi ư? Vậy thì không phải chúng ta sẽ mất đi sáu nghìn tỷ sao?”
“Đúng vậy, ông nội.” Mạnh Hạo Nhiên trả lời với giọng chán nản: “Cháu còn đang nghĩ, nếu Big Mac giết chết Tiêu Thanh, chúng ta có bồi thường họ sáu nghìn tỷ thì cũng bồi thường dù sao thì an ủi họ đôi chút. Vì vậy, cháu đã để cho Trương Ngọc Long dẫn người đến bao vây Tiêu Thanh, nhưng lại không ngờ được anh ta đã thông báo trước cho Hoắc Thiệu Đông dẫn cảnh sát đến bắt giữ Trương Ngọc Long.”
Ông cụ Mạnh nhằm hai mắt lại, suýt chút nữa ông bị ngất xỉu vì tức chết. Không giết được Tiêu Thanh, sau khi Big Mac chết nhà bọn họ còn phải bồi thường sáu nghìn tỷ, thậm chí Trương Ngọc Long cũng bị cảnh sát bắt. Nhà bọn họ đúng là bị mất cả chì lẫn chài.
“Nhưng mà ông nội, ông không phải tức giận vì chuyện này.” Mạnh cuồn cuộn nói: “Đinh Sơn là thống soái Danh Châu, ông ta có một đứa con trai là Đinh Chấn Huy. Đinh Chấn Huy lại thích vợ của Tiêu Thanh. Trước khi về đây, cháu có nói chuyện riêng với Đinh Chấn Huy một lúc, anh ta cũng muốn Tiêu Thanh chết”
“Đinh Chấn Huy có hướng dẫn cho cháu đi một con đường mới. Đinh Chấn Huy muốn chúng ta gửi cho Hoắc Thiệu Đông một thiệp mời, mời ông ta ngày mai đến nhà chúng ta tham dự đám cưới của cháu. Sau đó sẽ để cho chủ hai đi chào hỏi doạ cho Hoắc Thiệu Đông sợ. Nếu Hoắc Thiệu Đông không sợ chú hai, đúng dịp tối mai chú hai cùng với cấp trên ở Danh Châu có mở tiệc chiêu đãi hộ quốc chiến soái, vậy thì để chú hai đến gặp hộ quốc chiến soái, nhờ người ta xoá sổ Hoắc Thiệu Đông.”
“Nếu không có sự hậu thuẫn vững chắc của Hoắc Thiệu Đông, chúng ta muốn để Tiêu Thanh chết ở Danh Châu không phải là một chuyện quá dễ dàng sao?”
Ông cụ Mạnh nghe Mạnh Hạo Nhiên nói xong, có chút trầm ngâm gật đầu.
“Nếu Hoắc Thiệu Đông đã không cho chúng ta mặt mũi, ông ta vì một kẻ bên ngoài mà dám đánh cháu trai tôi thì chuyện này đúng là không thể nuốt trôi được. Vậy thì Hoắc Thiệu Đông, đừng trách tôi dùng quan hệ để giết Tiêu Thanh!”
Ngày hôm sau, ngày mà Mạnh Hạo Nhiên kết hôn với Ngô Bội Nghi. Bên phía nhà trai có rất nhiều khách đến chúc mừng. Mọi người chờ chú rể đón cô dâu về nhà. Đúng lúc này, có người nói to: “Mọi người nhìn kìa! Cô hai với chủ hai đến đây.”
Khi mọi người nhìn về phía hai người mới đi đến, người đàn ông trung niên mang trên vai hai vạch bốn sao và một người phụ nữ trung niên bước xuống từ xe Jeep.
“Dì hai, chủ hai, hai người đến rồi!”
Mạnh Hạo Nhiên tiền lên đón hai người.
“Hạo Nhiên kết hôn, dì hai và chủ của cháu sao có thể không đến chúc mừng được.” Dì hai Mạnh Thiếu Phương cười nói. Nhưng ngay sau đó, Mạnh Thiếu Phương nhíu mày hỏi: “Hạo Nhiên, sao trên mặt cháu lại có những vết bầm tím thế này, cháu bị người nào đánh đúng không?”
“Ay!”
Mạnh Hạo Nhiên thở dài, nói: “Cháu bị Hoắc Thiếu Đồng đánh. Bây giờ, không biết Hoắc Thiệu Đông đang ôm đùi của ai, ông ta thật sự là không để nhà họ Ngô của chúng ta vào mắt. Vì một chút chuyện nhỏ mà ông ta đánh cháu thành một kẻ thảm hại thế này”
Mạnh Thiếu Phương đột nhiên nổi giận.
“Hoắc Thiệu Đông, thực ra ông ta chỉ là một tên đại ca xã hội đen nhỏ, gan ông ta đúng là quá lớn, dám ra tay đánh cháu trai tôi. Hoắc Thiệu Đông không biết chủ hai cháu là đoàn trưởng của Lữ đoàn đặc công số sáu Long Võ không?”
“Ông ta chắc chắn biết” Ông cụ Mạnh đi tới, tức giận nói: “Hạo Nhiên đã nói ra lai lịch của chủ hai, nhưng căn bản là Hoắc Thiếu Đông không coi trọng chú hai của Hạo Nhiên. Nếu không nói thì không đáng để nhắc tới, đây là có nói nhưng ông ta vẫn đấu võ với Hạo Nhiên, một lần liền đánh cho cháu nhà chúng ta thành dáng vẻ như thế này.”
“Hu!”
Chú hai Cao Bằng Trạch tức giật khịt mũi coi thường: “Hoắc Thiệu Đông làm như thế này đúng là không coi tôi ra gì. Tối nay tôi phải đi cùng cấp trên đến gặp thần soái, đến lúc đó tôi sẽ ở trước mặt thần soái nói về Hoặc Thiệu Đông, chắc chắn tôi phải để cho thần soái sử dụng quan hệ xoá sạch mối tại hoạ này!”
Những lời nói của Cao Bằng Trạch khiến tinh thần của Mạnh Hạo Nhiên cực kỳ sung sướng. Khi để chủ hai ra mặt, sự tự tin của anh ta nhanh chóng tăng lên. Nhưng Mạnh Hạo Châu vẫn làm ra vẻ, vẫn hỏi: “Chú nói có thật không? Hoắc Thiếu Đông giống như là đàn em của Kim Chính Nham ở Danh Châu, mà hậu trường của Kim Chí Nam có vẻ rất lớn. Đây cũng là lý do tại sao khi cháu nhắc đến tên chủ mà Hoắc Thiếu Đông không sợ còn dám ra tay đánh cháu.”
“Không phải lo lắng đâu, Hạo Nhiên.” Dì hai Mạnh Thiếu Phương vỗ vai Mạnh Hạo Nhiên, cười nói: “Mối quan hệ của Kim Chí Nam có rộng đến đâu cũng không thể lớn hơn hộ quốc chiến soái. Một thời gian trước, Kim Chỉ Nam đụng phải người của hộ quốc chiến thần nên ông ấy đã phải chịu đau một trận, mất đi nửa tài sản để cứu lấy mạng sống của mình.”