Chương
Tiêu Thanh lấy di động ra, gọi một cuộc cho Bạch Băng Thu.
“Đến tập đoàn Thiên Cương, thu mua nhà kho Thành Gia cho tôi, trong vòng một tiếng đồng hồ, để chủ tịch của bọn họ, đem hợp đồng thu mua đến nhà kho Thành Gia cho tôi ký tên, đi làm ngay đi.”
“Vâng! Thưa chủ tịch!”
Cúp điện thoại xong, Tiêu Thanh nhìn thoáng qua nhóm công nhân. Rồi nói: “Tôi sẽ là ông chủ mới của mọi người, chỉ dạy dỗ công nhân dám đụng đến bà chủ mà thôi, không liên quan gì đến mọi người, đều đi làm việc hết đi, lát nữa sẽ tăng lương cho mọi người.
“Chuyện này là
Nhóm công nhân đưa mắt nhìn nhau.
Anh đã muốn thu mua nhà kho Thành Gia rồi, giờ còn muốn tăng lương cho chúng ta nữa sao, là thật hay giả vậy?
Anh có tiền vốn dư dả tới vậy? “Đừng để bị anh ta lừa!”
Lý Tiên Châu hét lên: “Cùng lắm anh ta cũng chỉ là một tên lao động nghèo rớt mồng tơi mà thôi, có làm cả đời cũng không mua nổi một căn hộ ở Cổ Cảnh, thì nói chi đến nhà kho Thành Gia.”
“Bốn tỷ tiền thật, chứ không phải tinh trùng, anh ta làm gì ra nổi!”
“Cho nên anh ta không thể trở thành ông chủ mới của mấy người đâu, cứ yên tâm mà mạnh dạn đánh anh ta cho tôi, đừng để ý tới tôi, cứ xông qua đánh chết anh ta đi!”
Nhóm công nhân rất phân vân.
Ngay sau đó, có một người công nhân nói: “Quản lý Lý, hay là cứ đợi thêm chút đi, lỡ như anh ta thật sự đã thu mua nhà kho Thành Gia, mà chúng tôi lại đánh anh ta, thì chẳng phải là đánh ông chủ mới rồi sao, vậy thì sau này chúng tôi còn làm ăn gì được nữa?”
“Nếu anh ta không mua được nhà kho Thành Gia, thì đến lúc đó hãy đánh anh ta cũng không muộn”
Các công nhân khác, cũng đều đồng ý với cách này.
“Các người đúng là một đám đần độn mà! Sao có thể đi tin tưởng một tên lao động nghèo kiết xác, sẽ mua được một nhà kho lớn trị giá bốn tỷ được cơ chứ!”
Lý Tiên Châu cũng gần bị những người này làm cho tức chết rồi.
Hứa Thanh Lam thì trợn tròn cả hai mắt, gần như chết ngất đến nơi.
Người chồng này của tổng tài, đúng là bị điên không nhẹ mà!
Anh sao có thể giả vờ lừa gạt một cách trắng trợn như vậy chứ?
Không sợ sẽ bị sét đánh hay sao?
Ở một diễn biến khác.
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh cùng đi vào tiệm cầm đồ Hưng Thịnh.
“Tôi đúng là hối hận chết đi được, nếu như không so đo với mẹ ông mấy người đó thì tốt biết mấy, tôi còn chưa có mang qua những trang sức này nữa, thì đã phải quăng toàn bộ vào công ty rồi, nếu vốn ban đầu không hoàn lại được, thì tôi cũng sẽ không sống nổi mất.”
Ngô Tuệ Lan nói nhỏ.
“Vậy hay là mình không lo tới nữa?”
Mục An Minh khuyên nhủ “Không được!”
Ngô Tuệ Lan thở hổn hển rồi nói: “Cũng đã nói ra rồi, nếu mua không được một đoàn xe, thì tôi còn không phải sẽ bị những người kia trong nhà ông cười chết hay sao, tôi không thua người kia được, dù cho có đánh bạc bằng mạng thì tôi cũng phải đạt được một đoàn xe, phải để cho bọn họ nhìn tôi bằng cặp mắt khác mới được!”
Trong lúc nói, thì bà ta đã đi đến trước quầy hàng.
“Quý bà này, sẽ không phải lại mang vật cấm đến đó chứ?”
Chưởng quầy vừa cười vừa hỏi, chiến thần lệnh lần trước. Có thể đã làm cho ông ta phải sợ hãi ít nhiều.
Ngô Tuệ Lan lườm chưởng quầy một cái, rồi đem một gói trang sức to ném lên trên mặt quầy hàng.
“Lần này nếu lại báo cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ đập bỏ tiệm cầm đồ của ông đó!”
“Tôi nói cho ông biết, con gái của tôi chính là người phụ nữ được hộ quốc chiến soái yêu thích đó, những món trang sức này, đều là do hộ quốc chiến soái tặng cho nó cả, nếu không phải do cần tiền gấp, thì tôi cũng sẽ không đem cầm làm gì đâu.
“Đương nhiên, ông cũng không được lừa tiền tôi đâu, phải lấy giá cao một chút cho tôi. Nếu dám lừa tôi, thì đừng trách tôi dùng quan hệ, mà niêm phong tiệm của ông lại, nếu không tin thì ông cứ vào cục mà hỏi thăm thử xem. Hộ quốc chiến soái có phải đã phải hộ cảnh vệ đi cứu tôi ra hay không!”
Bà ta muốn có thêm nhiều tiền hơn, nên cố ý nói cho hung hãn.
“Tôi biết quý bà không phải là người tầm thường, chắc chắn sẽ không lừa người!”
Chưởng quầy vừa nói, vừa bắt đầu xem trang sức.
Đùa chứ, người phụ nữ có thể lấy chiến thần lệnh đến để cầm, sẽ có thể là người tầm thường hay sao?
Sau khi nhìn qua một lượt, thì chưởng quầy nói: “Những món trang sức này đều là thứ tốt cả, định giá ban đầu của tôi là bảy mươi tám tỷ, để tôi đưa cho ông chủ của chúng tôi nhìn qua một chút, xem có thể nâng giá thêm chút cho mọi người hay không”
“Gọi ông chủ của mấy người xuống đây, không được lấy đem lên, tôi sợ mấy người lại báo cảnh sát nữa!”
Ngô Tuệ Lan nói.
Chưởng quầy cười cười, rồi gọi điện thoại cho ông chủ.
Không bao lâu sau, ông chủ đi xuống, sau khi nhìn trang sức xong thì cười nói: “Chào bà, lần trước báo cảnh sát thật sự chỉ là do ngài cầm thứ quá đáng sợ thôi, vì biểu lộ sự biết lỗi, lần này tôi sẽ không lấy lời từ bà, những món trang sức này tôi sẽ thu với giá chín mươi tỷ.