Chương “Mời bà uống trà”
Dưới sự yêu cầu của Tiêu Vĩnh Việt, hai tay Tiêu Hữu Cường dâng một ly trà và quỳ gối trước mặt Ngô Tuệ Lan.
Ngô Tuệ Lan nhận lấy cốc trà và nhấp một ngụm, phun lên mặt Tiêu Hữu Cường.
“Cái thứ trà hỏng gì khó uống vậy, đổi cho bà đây một tách cà phê.” . Tiêu Hữu Cường lau nước trà lẫn nước bọt trên khuôn mặt của mình, cảm thấy phổi sắp nổ tung đến nơi.
Nhưng anh ta vẫn phải nhịn xuống.
Người đàn bà này rất ghê gớm, không thể chọc vào bà ta được!
Tiêu Thanh cũng bị đùa giỡn đến mức chỉ biết liên tục cười khổ.
Sau khi đổi một tách cà phê, Ngô Tuệ Lan hỏi: “Cái xe trọng tải kia ông định bản cho tôi bao nhiêu tiền một chiếc?”
Tiêu Vĩnh Việt cười khà khà nói: “Xe trọng tải bốn tỷ tám một chiếc, tôi không kiếm một đồng lãi nào bán cho bà với giá ba tỷ chín, hai mươi chiếc tổng cộng bảy mươi tám tỷ, bà có thể tiết kiệm được mười tám tỷ, còn được một chiếc Mercedes S cùng năm năm bảo hiểm và bảo dưỡng. Tổng cộng lại bà có thể kiếm được hơn ba mươi tỷ” Bop!
Ngô Tuệ Lan vỗ bàn giận dữ nói: “Ông đùa tôi đấy à, con trai ông vừa nói giá gốc không lãi của hai mươi chiếc xe trọng tải nặng là bảy mươi hai tỷ, giờ ông lại nói là bảy mươi tám tỷ, kiếm lời từ tôi sáu tỷ, định giật lại tiền của con Mercedes S từ chỗ tôi về đấy hả?”
Tiêu Vĩnh Việt: “…”
Thằng ngu này sao lại báo giá nhập hàng vào cho bà ta chứ!
Vốn định giật bên này bù vào chỗ kia, kiếm lại tiền của chiếc S về từ xe trọng tải.
Ai mà ngờ…
Ngay cả suy nghĩ giết chết Tiêu Hữu Cường cũng đã xuất hiện trong đầu ông ta rồi.
Giúp bố kiếm tiền thì chả thấy đâu, chỉ bẫy bố nó là giỏi nhất luôn, có con trai như thế thì được ích lợi gì chứ!
Cuối cùng vẫn cưỡng ép đè chuyện này xuống, Tiêu Vĩnh Việt chỉ bán xe trọng tải với giá ba tỷ sáu một chiếc.
“Tuệ Lan, một chiếc ba tỷ sáu, chúng ta có chín mươi tỷ có thể mua hai mươi lăm chiếc xe. Bây giờ không mua thì về sau không mua được với giá này nữa, còn không được tặng bảo hiểm và bảo dưỡng xe cho nên bây giờ mua thêm vài cái là có lợi nhất”
Mục An Minh nói.
Ngô Tuệ Lan nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý.
Nhưng bà ta lại lo lắng nói: “Nhỡ đâu không có hàng chở, mua nhiều xe với thuê nhiều tài xế như vậy chả lỗ chết à.”
Mục An Minh thấy cũng đúng.
Lúc này, Tiêu Thanh lên tiếng: “Mẹ cứ yên tâm mua, con có thể dẫn được rất nhiều mối làm ăn từ kho hàng bên kia về. Đảm bảo không quá năm năm mẹ có thể lấy lại vốn. Về sau đoàn xe có thể kiếm về được từ mười lăm đến mười tám tỷ mỗi năm.
“Thật à?”
Hai mắt Ngô Tuệ Lan phát sáng.
Tiêu Thanh cười gật đầu: “Chắc chắn thật, con nào dám lừa mẹ.
“Dám lừa bà già này, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà!”
Ngô Tuệ Lan đắc ý nói với Tiêu Vĩnh Vinh: “Hai mươi lắm chiếc xe trọng tải, thống nhất giá cả chín mươi tỷ, tặng mỗi chiếc năm năm bảo dưỡng và bảo hiểm, còn tặng tôi thêm một chiếc Mercedes S, tôi sẽ quay một video nói ông thành thật nhận sai, phục vụ chu đáo, bảo đông đảo bạn bè trên mạng tha lỗi cho cửa hàng S các người, nếu không đồng ý thì cửa hàng S thất bại cũng đừng trách tôi đấy.
“Hoàn toàn đồng ý”
Tiêu Vĩnh Việt cắn răng đồng ý.
Mà lúc này ở Thương Mại Thiên Lam.
Mục Thiên Lam đang sốt ruột chờ tin tức tốt của Tiêu Thanh và mẹ.
Lúc này, Hứa Thanh Lam đi đến, mặt đỏ bừng nói: “Tổng giám đốc, em có một tin vô cùng vui muốn nói với chị. Mục Thiên Lam mừng rõ, bật dậy khỏi ghế ngồi.
“Tin vui gì thế? Mau nói cho tôi nghe!”
Vẻ mặt Mục Thiên Lam vừa kích động vừa chờ mong. Hứa Thanh Lam cười nói.
“Chồng của chị biết được tin tức từ chỗ em, quản lý Lý của nhà kho Thành Gia tát chị một cái thì lập tức giận dữ muốn đi tìm quản lý Lý trả thù, em sợ anh ấy gây ra chuyện lớn bèn theo đi cùng, chị thử đoán chuyện xảy ra như thế nào?”
Mục Thiên Lam nghe vậy, trái tim cũng vọt lên cổ họng “Anh ấy sẽ không chạy đi tát quản lý Lý đó chứ!?”
“Chính xác!”
Hứa Thanh Lam gật đầu thật mạnh.
“Anh ấy vừa bước vào phòng làm việc của quản lý, không thèm lên tiếng đã đạp cho quản lý một phát thật mạnh, sau đó bắt đầu tát quản lý Lý bốp bốp bốp, đập quản lý Lý thành đầu heo luôn, nhưng mà cũng khiến em bị dọa sợ rồi.” rôi.