Chương
Mục Thiên Lam nghe thấy những lời nói đó liền suy nghĩ kỹ hơn.
Quả nhiên, ba vị tổng giám đốc đều đứng ở phía sau người họ Mục.
Cô vừa rồi lại không nhìn thấy, hiện tại mới phát hiện ba vị tổng giám đốc cũng có mặt tại đây.
“Thật ngại quá ba vị tổng giám đốc, tôi là muốn khiến Mục Hải Long cút ra khỏi đây, không hề có ý nhắm tới ba vị tổng giám đốc, vẫn mong ba vị tổng giám đốc sẽ tha thứ.”
Mục Thiên Lam chân thành xin lỗi.
“Hu!”
Giám đốc Chu lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng dậy.
“Những gì tôi nghe được là, cô nói cô không chào đón chúng tôi, điều này bao gồm cả tôi và hai vị tổng giám đốc đây! “Vậy thì tốt rồi, nếu cô đã không chào đón chúng tôi. Thế thì đem năm nghìn tấn hàng của cô trong kho Đằng Viễn của tôi rời đi đi, nếu trước lúc tan làm cô không đem đi được, như vậy tôi liền đem năm ngàn tấn hàng đó vứt ra ngoài đường.
“Nếu không tin, cô có thể thử xem!”
Hai vị tổng giám đốc còn lại cũng đứng dậy, đồng thời yêu cầu trước lúc tan làm đem tất cả hàng hóa đang để trong kho của bọn họ mang đi, nếu không liền đem vứt ra ngoài đường.
Mục Thiên Lam hoảng sợ.
Nhìn thấy thời gian trước mắt, khoảng cách đến lúc tan làm chỉ còn lại bốn tiếng. Nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đem hơn mười nghìn tấn hàng hóa rời đi, thì làm sao có thể làm được cơ chứ!
Cho dù mẹ mua luôn cả một đội xe, cũng không thể kiếm ra nhiều tài xế như vậy.
Mời nhiều tài xế như vậy, cũng mất không ít thời gian “Ba vị tổng giám đốc, ngày mai trước tan làm tôi sẽ rồi. đem đi có được không?”
Mục Thiên Lam cầu xin nói.
“Không được!”
Giám đốc Chu thái độ rất cứng rắn.
“Trước khi tan làm ngày hôm nay, cô nhất định phải đem đi!”
“Đúng rồi! Chỉ trong ngày hôm nay!”
Hai vị giám đốc còn lại cũng bày tỏ quan điểm của mình.
Mục Thiên Lam trong chốc lát vừa tức vừa hoảng loạn.
Lúc này, Mục Hải Long mới hả hê nói: “Em gái à, cô nghe lời tôi, đem hàng hóa bán nửa giá cho tôi. Nếu không, rất nhiều hàng như vậy sẽ bị vứt đi, sau đó để người ta cướp mất, như vậy tổn thất sẽ không nhỏ đâu.”
Mục Thiên Lam hai mắt đỏ hoe điên dại nói: “Anh là cố ý gọi cho ba vị tổng giám đốc đến, khiến tôi hôm nay phải đem hàng rời đi, tạo nên cơ hội này, sau đó tận dụng trục lợi có phải không?”
Mục Hải Long tự hào nói: “Đúng thì sao, không đúng thì sao nào? Quan trọng là cô không có nhà kho để chứa hàng hóa, cũng không có đội xe đem hàng hóa đi, cho dù có cho cô mười ngày đi chăng nữa cũng vô dụng thôi”
“Dứt khoát rút ngắn kỳ hạn lại chỉ trong hôm nay, sớm một chút kết thúc chuỗi đau khổ của cô, nếu không cô phải chịu đựng đau khổ nhiều ngày như vậy, lỡ như một phút nghĩ không thông nhảy lầu thì phải làm sao, như vậy không phải tôi đã mất đi một đứa em gái rồi sao.
“Anh…”
Mục Thiên Lam chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung. Mà lúc này, cửa hàng Mercedes-Benz S ở đằng kia. Mọi thủ tục mua xe đã hoàn tất.
Hai mươi lăm chiếc xe tải hạng nặng, một chiếc Mercedes-Benz S, cũng chuẩn bị vào vị trí.
“Rắc rối rồi.”
Nhìn nhiều xe như vậy, Ngô Tuệ Lan đầu đau như muốn tách ra.
“Thiên Lam gọi cho tôi và nói rằng nhà kho rất chật, hôm nay trước lúc tan làm liền phải đem hàng rời đi, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sao tôi có thể tìm được nhiều tài xế lái xe qua đó được chứ?”
Bà ta chính là trong lúc bối rối, Tiêu Thanh liền mở lời nói: “Mẹ trước tiên đừng vội, con trước đây đã từng làm việc trên công trường. Biết rất nhiều đồng nghiệp có thể lái xe hàng, để con xem có thể gọi hai mươi lăm người đến được không .”
Nói xong, Tiêu Thanh lấy điện ra, đi đến một bên gọi cho Tần An.
Nửa giờ sau.
Hai mươi lăm bảo vệ, mặc đồ chuyên dụng, xuất hiện trước mặt Tiêu Thanh.
“Dai ca!”
Bọn họ lần lượt chào hỏi.
“Ha ha!”
Ngô Tuệ Lan mỉm cười nói: “Con rể, tốt lắm, trước đây ở công trường học hỏi cũng không tệ, một cuộc điện thoại lại có thể gọi đến được nhiều như vậy đồng nghiệp trẻ trung cường tráng, còn gọi cậu là đại ca, thật là có thể diện.
“Con xin chào cô chú”
Mọi người lần lượt chào hỏi Mục An Minh và Ngô Tuệ
Làm cho hai vợ chồng tràn đầy vui vẻ.
Ngô Tuệ Lan lập tức gọi cho Mục Thiên Lam.
“Con gái à, Tiêu Thanh gọi đến hai mươi lăm đồng nghiệp cũ tới giúp lái xe, bây giờ mẹ phải đưa bọn họ đến đầu để lấy hàng?”
Mục Thiên Lam nghe xong vui mừng khôn xiết.
“Trước tiên đến nhà kho Đằng Viễn, bây giờ con cũng qua đó.”
Cúp điện thoại.
Mục Thiên Lam phấn khích không nguôi.
Lan.