Chương
Mặc dù rất ghét nhà họ Tiêu.
Nhưng anh đã tha thứ cho cha mình.
Vì vậy để Bạch Băng Thu giao công trình xây dựng cho nhà họ Tiêu.
Nháy mắt đã hai ngày trôi qua.
Cuối cùng cũng đến ngày danh sách được công bố.
Tối đến tại khách sạn Hilton, lúc Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đến bữa tiệc, bên trong đã rất đông khách. Họ đều là những ông chủ và giám đốc điều hành từ các thành phố khác nhau ở Tề Lỗ. Khoảng hơn một nghìn người, rất náo nhiệt “Nhìn kìa, Mục Thiên Lam cũng ở đây!”
Đột nhiên có người hét lên. Ngay lập tức nhiều ánh mắt đều tập trung vào Mục Thiên Lam và Tiêu Thanh.
“Haha.”
Một tiếng cười vang lên. Điều đáng ngạc nhiên là Mục Hải Long, Cao Dương, Trần Hiên, Hàn Thanh Văn cùng những người khác đi đến.
“Tôi nói này Mục Thiên Lam, cô cũng tự tin thật, thương mại Thiên Lam sắp phá sản đến nơi rồi. Cô đến xin cung ứng thép, xi-măng còn có thể chấp nhận, lại đến chờ danh sách công bố, cô không sợ bị chê cười đến rụng răng sao?”
Mục Hải Long bật cười.
Nhiều người khác cũng chế giễu theo.
Sắc mặt Thiên Lam rất khó coi, cô hơi ngượng ngùng.
Lúc này Tiêu Thanh lên tiếng: “Danh sách chỉ có vài chục công ty, vậy mà hàng trăm công ty đến, và hơn chín mươi phần trăm công ty không thể trúng thầu. Chẳng lẽ chín mươi phần trăm công ty này cũng phải sợ hãi bị cười nhạo đến rụng răng sao?”
Hàn Thanh Văn đấu khẩu: “ít nhất thì những công ty này còn có hy vọng, vả lại thương mại Thiên Lam là một công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản. Công ty nào không thể đè bẹp nó chứ?”
“Có điều!”
Mục Hải Yến đứng lên: “Một công ty sắp phá sản đừng nên đến đây thì hơn. Nguồn cung cấp thép phải thuộc về Mục gia tôi và nguồn cung cấp xi măng cũng phải thuộc về vị hôn phu của tôi là Cao Dương. Cả hai quyền cung ứng này đều không đến lượt thương mại Thiên Lam đâu.”
“Mau đi đi, không nghe thấy mọi người đang cười nhạo các người sao?”
Tiêu Thanh cười như không cười nói: “Tập đoàn Cửu Châu từ bao giờ nào có quyền quyết vậy, đến phiên cô Mục Hải Yến tính toán sao?”
Một giọng nói đột ngột vang lên: “Bởi vì, tôi có người ở tổng bộ của tập đoàn Cửu Châu.” Vừa dứt lời mọi người liền nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng mét tám được bốn vệ sĩ vây quanh, tiến vào hội sảnh.
Chợt nhìn, trong mắt Tiêu Thanh lóe lên một tầng giận dữ
Chính là người này không phải ai khác.
Trần Dịch là kẻ khiến năm xưa anh bị chặt đứt tay chân.
“Anh họ, anh đến rồi!”
Trần Hiền như chó nhìn thấy chủ nhân của mình chạy đến đón tiếp.
Anh ta là thiếu gia của nhà họ Trần. Ông nội anh ta và ông nội Trần Hiền là anh em.
“Cậu Dịch!”
“Cậu Dịch!”
Cậu Dich!”
Mục Hải Long, Cao Dương, Hàn Thanh Văn và những người khác cũng bước đến chào hỏi. Xế chiều hôm nay Trần Dịch đã đến rồi, bọn họ đã gặp Trần Dịch cho nên cũng biết nhau.
Trần Dịch gật gật đầu. Trần Hiền ngạo nghễ nói với Tiêu Thanh: “Biết anh họ của tôi là ai không? Thiếu gia nhà họ Trần, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Nghĩa Cảnh. Trong nhà có khối tài sản bạc tỷ. Ông nội của anh ấy có thể một tay che trời, một chân dậm đất Nghĩa Cảnh, liền hỏi người có sợ không?”
“Trời ạ! Hóa ra là cậu chủ lớn nhà họ Trần ở Nghĩa Cảnh”
Nhiều giám đốc có mặt tại đó đã bị sốc.
“Tôi biết.
“Tôi biết.”
Trần Dịch cười lạnh: “Hôm nay nghe em họ tôi kể có người tên Tiêu Thanh, đã đánh qua anh ta mấy lần, tôi còn tưởng rằng cùng tên cùng họ, không nghĩ đến lại là cậu “Cái gì? Anh họ biết anh ta?”
Trần Hiên khiếp sợ.
Trần Dịch cười cười: “Anh ta là người của nhà họ Tiêu. Bố anh ta cùng với người đàn bà khác bên ngoài sinh con, được sinh ra nhưng không được nuôi dưỡng, mười hai năm trước cùng tôi đánh nhau. Dưới áp lực của nhà họ Trần, ông nội anh ta cho người cắt ngang tay chân anh ta ném ra đường, bỏ ngoài đường như chó, tôi còn cho người giảm lên người anh ta, về sau liền biến mất, tôi tưởng anh ta chết rồi, không ngờ vẫn còn sống.