Chiến Soái Tiêu Thanh

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Vừa nói xong, bà ta lập tức xông tới kéo bao bố trên vai Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh vội vàng nói: “Mẹ, đây không phải là rác rưởi mà là tiền, rất nặng, mẹ máu tránh ra, con để xuống cho ạ.”

Ngô Tuệ Lan tức giận giậm chân: “Mấy cái chai lọ có thể bán được mấy đồng chứ, phía dưới đáy túi toàn là bụi bặm, để xuống sàn nhà thì dơ bẩn, cậu mau bỏ xuống đi nấu cơm đi. Để mấy thứ rác rưởi này tôi xử lý cho nếu không buông ra đi làm cơm thì tôi chém chết cậu!”

Tiêu Thanh không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là buông tay.

Kết quả anh vừa thả tay một cái, Ngô Tuệ Lan chỉ cảm thấy cái bao nặng giống như một con heo. Bà ta hoàn toàn không ôm nổi, cái bao đổ ầm xuống đất, một xấp rồi lại một xấp tờ năm trăm màu xanh tràn ra khỏi miệng bao, rải đầy đất.

“Mẹ của tôi ơi!”

Chỉ thấy mặt đất toàn là những xấp tiền năm trăm ngàn, Ngô Tuệ Lan cả kinh thốt lên, sợ đến mức ngây người, đứng ở đó như một pho tượng, đầu óc ong ong, trong lúc nhất thời cũng chưa tỉnh táo lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

Mục An Minh, Mục Thiên Lam, Mục An Phong ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, nghe được tiếng kêu sợ hãi của Ngô Tuệ Lan, tất cả đều bật dậy khỏi ghế salon chạy tới.

“Mẹ kiếp!”

Khi thấy tiền rơi đầy trên mặt đất, Mục An Quốc, Mục An Phong cũng không nhịn được buông ra một câu thô tục, kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ.

Mục Thiên Lam thấy một màn này, cũng cả kinh che miệng lại, trong mắt đều là vẻ không dám tin.

Trong lúc nhất thời, căn nhà vô cùng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên các xấp tiền năm trăm đang nằm yên trên nền đất.

Ước chừng là khoảng nửa phút sau, Ngô Tuệ Lan mới lấy lại tinh thần, khom người cầm đáy bao bố trút xuống.

Bộp bộp bộp! ! !

Tất cả xấp tiền năm trăm ngàn trút khỏi bao, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Một giây kế tiếp “Trời ơi! Con rể của mẹ, con lấy ở đâu ra bấy nhiêu tiền vậy!”

Ngô Tuệ Lan vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên. Đổi cách gọi Tiêu Thanh từ tên vô dụng rác rưởi thành con rể, còn kêu lên bằng giọng điệu kích động và vui vẻ.

Tiêu Thanh cười ha ha: “Không phải ba mẹ luôn chế con cưới Thiên Lam chưa cho sinh lễ sao, đây là mười lăm tỷ sáu trăm triệu, là tiền sính lễ con đưa cho hai người. Hy vọng sau này mẹ và ba đừng ép con ly hôn với Thiên Lam nữa.”

“Ha ha! Không ép không ép!”

Ngô Tuệ Lan vui vẻ giống như đứa bé, ngồi chồm hổm dưới đất mở một xấp ra kiểm tra xem là tiền thật hay giả “Phát tài rồi phát tài rồi!”

Mục An Quốc kích động đến mức toàn thân cũng đang phát run, chạy tới đứng ở bên cạnh Ngô Tuệ Lan kiểm tra, Mục Thiên Lam và Mục An Phong cũng chạy tới kiểm tra cùng bọn họ.

“Ba mẹ, là tiền thiệt. Những thứ này đều là tiền thiệt, cuối cùng anh rể cũng chịu đưa sinh lễ rồi!”

Mục An Phong vô cùng kích động.

“Um im.”

Ngô Tuệ Lan và Mục An Quốc gật đầu như giã tỏi.

“Có cho con ba mươi triệu mua ip không a?”

Mục An Phong cười ha ha hỏi.

Ngô Tuệ Lan nói: “Cầm một trăm hai mươi triệu đi. Mua cho ba mẹ và chị hai của con nữa, đúng rồi tiện thể mua cho anh rể con một cái nữa, chúng ta không thiếu ba mươi triệu này.”

“Da da da!”

Mục An Phong cầm một trăm năm mươi triệu, chạy tới ôm lấy Tiêu Thanh, hôn lên mặt anh một cái.

“Anh rể, em yêu anh chết đi được, anh thật là anh rể tốt của em!”

Dứt lời, cậu ta rời đi như một cơn gió.

“Thằng nhóc thối, hôn anh thành một mặt nước bọt.”

Tiêu Thanh lau nước miếng trên mặt rồi nói. Nhưng trong lòng anh lại vui vẻ, cuối cùng cũng được nhà vợ công nhận.

Mục Thiên Lam bật cười, cũng vì Tiêu Thanh được người nhà cho phép mà vui mừng, liền tiến lên hỏi: “Tiêu Thanh, anh lấy được số tiền này ở đâu vậy?”

Tiêu Thanh cười cười: “Anh bán đất ở quê, đổi lấy một khoản tiền cho ba mẹ vui vẻ một chút, hai người bọn họ vui vẻ thì cuộc sống của hai chúng ta mới có hi vọng.”

Mục Thiên Lam nghe vậy thì rất cảm động, nhưng lại trách cứ anh: “Ba mẹ anh đúng là không còn nữa, nhưng anh cũng không thể bán đất bọn họ để lại cho anh được.”

Ngô Tuệ Lan nói: “Ba mẹ nó không còn, nó cũng không có quê quán ở đây, bán thì bán, sau này mẹ và cha con chính là mẹ cậu ấy, ngày mai mẹ và ba con đi xem biệt thự, mua một căn, cả nhà chúng ta ở biệt thự, trải qua cuộc sống hạnh phúc đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio