Chương 1011: Nước Vy Hào nhỏ bé “Ông Giang, ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”. Tiêu Chính Văn nói, rồi cúp máy. Anh ngồi trong biệt thự, sắc mặt nặng nề! Thiên Tử bệnh nặng, một trăm nghìn cấm vệ quân ở Long Kinh được điều động! Các chiến khu lớn liên tục có hành động! Sau lưng nhất định có mưu đồ bí mật nào đó! Võ Thần Tông! Xem ra cuối cùng bọn chúng cũng lộ dã tâm xấu xa! Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ, rồi lập tức gọi điện thoại tới chiến khu Bắc Lương, ra lệnh: “Long Nhất, thông báo cho toàn quân đội chuẩn bị ứng chiến! Súng không rời người! Tất cả binh lính chiến đấu bắt buộc phải chỉnh trang chờ lệnh, nghe lệnh ra trận bất cứ lúc nào!” “Chủ soái, xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, Long Nhất trong phòng chỉ huy của chiến khu Bắc Lương nghi ngờ hỏi. “Thiên Tử bệnh nặng, Thiên Tử Các đã bị ông Long nắm giữ. Các chiến khu lớn liên tục điều binh, bản soái lo đã xảy ra chuyện lớn! Bắc Lương nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng các phương án đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. “Rõ! Thưa chủ soái! Tôi lập tức hạ lệnh ngay!” Long Nhất cung kính đáp, sau đó cúp điện thoại, gấp rút đi hạ lệnh. Cùng lúc đó, chiến khu Đông Nguyên và chiến khu Nam Lĩnh cũng đã nhanh chóng hạ lệnh xuống chiến khu của mình. Thế cục cả Hoa Quốc căng thẳng, tình hình cấp bách! Tất cả đều tiến hành trong bí mật! Mà lúc này, trong đại điện của tông chủ Võ Thần Tông. Võ Thí Thiên ngồi trên ghế tông chủ, ông Long đứng ở bên cạnh, hơi cúi người, cung kính nói: “Tông chủ, gần đây Long Các có vài hành động bất thường. Chiến khu Bắc Lương, chiến khu Đông Nguyên và chiến khu Nam Lĩnh cũng đã bí mật điều binh! Tôi lo bọn họ sẽ cản trở kế hoạch của chúng ta… Ông xem, có cần tôi cử người đi giải quyết chuyện này hay không?” Võ Thí Thiên ngồi trên ghế đá, tay phải chống đầu, gõ nhẹ ngón trỏ tay trái lên tay ghế, nói: “Long Các và Bắc Lương…” “Hừ! Kẻ nào dám làm hỏng kế hoạch của tôi, bất kể là ai đều phải chết!” “Theo tôi thì sống chống tôi thì chết! Võ Thần Tông là võ tông đứng đầu Hoa Quốc! Thiên Tử bệnh nặng, tình hình quốc tế nghiêm trọng như vậy, nền móng quân đội không vững chắc, đáng lẽ phải do Võ Thần Tông ra mặt quản lý việc nước mới đúng!” “Vâng vâng vâng! Tông chủ nói chí phải! Sở dĩ Hoa Quốc phát triển tốt như vậy, hoàn toàn không thể chối bỏ vai trò của Võ Thần Tông! Dù sao Võ Thần Tông chúng ta cũng từng có người ngồi lên vị trí Thiên Tử! Vì thế, việc quản lý việc nước đương nhiên là danh chính ngôn thuận!” Ông Long phụ họa theo. Trong mắt Võ Thí Thiên lóe lên tia sáng, nói: “Mấy ngày này Thiên Tử thế nào?” Ông Long vội vàng nói: “Vẫn ổn ạ, có dược sư Hoàng chẩn đoán và chữa trị cho Thiên Tử, chúng tôi vẫn không tiện ra tay”. Võ Thí Thiên gật đầu, hỏi tiếp: “Lần trước trên đài Ngọc Long, Thiên Tử và Tiêu Chính Văn gặp nhau, đã nói những gì?” “Tông chủ, chuyện này tôi đang muốn báo cáo với ông. Hình như Thiên Tử đưa Kim Long Lệnh của Đại nguyên soái cho Tiêu Chính Văn…” Ông Long nói, trong mắt hiện lên vẻ hơi lo lắng. “Kim Long Lệnh?” Võ Thí Thiên nghe xong liền sa sầm mặt mày, khí thế trên người đột nhiên bừng lên! “Hừ! Lão già kia mưu tính sâu xa, hóa ra đã bắt đầu sắp đặt từ lâu rồi! Nếu đã như vậy, thì đừng trách bản tông chủ có lòng dạ độc ác!” Võ Thí Thiên lạnh lùng nói, sát khí trên người tỏa ra bốn phía! Ông Long cũng bị chấn động bởi sát khí trên người của Võ Thí Thiên mà run rẩy cả người! “Tông chủ! Cần thuộc hạ làm gì không?”, ông Long vội hỏi. Võ Thí Thiên phủi tay, nói: “Không cần, yên lặng quan sát từng thay đổi! Bây giờ, Thiên Tử Các đã nằm trong tay chúng ta, nếu có thể khống chế được Hoa Quốc mà không cần điều động binh lính, vậy thì còn gì bằng! Nếu như đám người Tiêu Chính Văn và Long Các vẫn muốn đối phó với bản tông chủ, vậy đừng trách bản tông chủ xuống đao giết người!” “Tôi hiểu ạ”. Ông Long trả lời, sau đó yên lặng rời khỏi đại điện. Bên phía Tiêu Chính Văn. Ngày hôm sau, sứ đoàn Vy Hào tới Hoa Hạ, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay chuyên dụng rời khỏi Giang Trung để tới Long Kinh. Trên sân bay quốc tế Long Kinh, Tiêu Chính Văn mặc quân phục, dẫn theo ba nghìn quân Phá Long đợi ở đó. Lúc này, một chiếc máy bay chuyên dụng đáp xuống, cửa khoang mở ra, mười mấy người cả nam và nữ mặc bộ đồ truyền thống, đi đôi guốc mộc, bước xuống từ trên máy bay! Người đàn ông trung niên đứng đầu có ria mép, mặc chiếc áo truyền thống màu đen, đi guốc mộc, sắc mặt nặng nề, trên eo còn giắt thêm một thanh kiếm. Sau lưng ông ta còn có sáu võ sĩ mặc đồ màu đen. Bọn chúng đều là võ sĩ tinh anh của chiến khu Vy Hào! Tiêu Chính Văn chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra, sáu tên võ sĩ này có thực lực thấp nhất là cường giả cảnh giới chủ soái! Xem ra, người tới không phải dạng tốt lành gì! Lúc này, người đàn ông trung niên đó đã đi tới trước mặt đám người Tiêu Chính Văn, cực kì kiêu ngạo nhìn anh, nói: “Cậu là vua Bắc Lương sao?” Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Oda Saryu nói: “Đúng vậy!” “Hừ!” Không ngờ, Oda Saryu lại khịt mũi, trách móc: “Mẹ kiếp, ở đế quốc Đại Linh, nghi thức tiếp đón này của các cậu được coi là cực kì không tôn trọng chúng tôi!” “Ai cũng nói Hoa Quốc là đất nước có nền văn hóa năm nghìn năm! Coi trọng nhất chính là lễ nghi và lễ tiết! Nhưng bây giờ xem ra Hoa Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi! Các cậu đều là những kẻ vô văn hóa đáng chết! Chẳng có tí văn hóa nào cả!” “Bản tướng nhất định phải báo cáo cho Thiên Hoàng bệ hạ biết nghi thức tiếp đón không được tôn trọng ngày hôm nay!” Nhưng. Tiêu Chính Văn lại cười khẩy, lạnh lùng nói: “Oda Saryu! Ông đừng quên đây là Hoa Quốc, không phải Vy Hào nhà ông! Đế quốc Đại Linh ư? Ha ha, chẳng qua chỉ là vùng đất nhỏ bé! Một đám tặc tử hèn mọn mà cũng dám tự xưng là đế quốc Đại Linh!” “Các ông đừng quên cuộc chiến trăm năm về trước, người Hoa Quốc chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quên! Hôm nay, bản soái đích thân tới đón ông đã là tôn trọng các ông lắm rồi!” “Nếu các ông cảm thấy lễ tiết có vấn đề, vậy mời về, cút lên máy bay của các ông, cút về Vy Hào!” Ba câu nói đã làm chấn động cả sân bay! Khí thế trên người Tiêu Chính Văn bừng lên! Sắc mặt Oda Saryu tối sầm lại, vô cùng tức giận, rút thanh kiếm trên lưng ra chỉ thẳng mặt Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Mẹ kiếp! Tôi phải giết cậu!” Nhưng! Tiêu Chính Văn giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của đối phương! Leng keng! Thanh kiếm gãy làm đôi! Tiêu Chính Văn ném lưỡi kiếm bị gãy ra, vèo vèo, găm thẳng dưới mặt đất để lại một vết tích đáng sợ! “Ông Oda Saryu, ở Hoa Quốc mà lại rút kiếm chỉ vào một vị chủ soái của chiến khu, theo luật pháp của Hoa Quốc, có thể coi như đang khiêu chiến quân sự với Hoa Quốc tôi! Hoa Quốc có lí do để bắt giam tất cả các ông!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt toát ra sát khí ngùn ngụt! Oda Saryu nghe vậy thì run rẩy, vừa chuẩn bị rút kiếm lại, nhưng Tiêu Chính Văn đã rút khẩu súng trên eo chĩa thẳng vào ông ta! Pằng! Ngay sau đó, tiếng súng vang lên! Tất cả chết lặng! Sáu vệ sĩ cảnh giới chủ soái sau lưng Oda Saryu xông lên, đứng vây quanh ông ta! Còn Oda Saryu lúc này đang được bảo vệ không ngừng run sợ! Dưới mặt đất sau lưng ông ta là mấy viên đạn! Ông ta chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không nghe thấy gì nữa! Vừa nãy, phát súng của Tiêu Chính Văn đã đi xẹt qua tai ông ta, nguồn nhiệt nóng hổi đó đã khiến ông ta nếm mùi của cái chết! Tiêu Chính Văn thản nhiên cất súng, nói: “Đây là lời cảnh cáo cho sự thất lễ khi nãy của ông! Ở Hoa Quốc, các ông không xứng với cái tên đế quốc Đại Linh! Càng không có tư cách nói xằng nói bậy với chủ soái của chiến khu!” “Nhớ lấy, nếu còn có lần sau thì bản soái sẽ đích thân bắn chết ông!”