Chương 1015: Tiêu Chính Văn lên sàn đấu “Tôi vừa nhận được tin tức… vốn dĩ hai nước quyết đấu với Vy Hào đã đầu hàng rồi, vì vậy buổi sáng bọn họ chỉ đấu một trận…” Phụ tá của Hồ Chí Hải đi tới, nói nhỏ với bọn họ. Điều này cũng có nghĩa là đối phương gần như đã nghỉ ngơi cả ngày và tràn đầy sức lực. Còn những tuyển thủ tham gia thi đấu của Hoa Quốc sớm đã thương tích đầy mình, thể lực cũng cạn kiệt. Đây sẽ là một trận chiến khốc liệt. Một lúc sau, Lục Hưng Quốc còn quấn băng trên người, lại bước lên võ đài. Tiêu Chính Văn thấy vậy liền cau mày. Lúc này dưới khán đài, Oda Saryu nói với người trong đội rằng: “Bọn chúng đã kiệt sức rồi, trận này chúng ta nhất định sẽ thắng, nhưng chúng ta không chỉ cần thắng, mà còn phải thắng đẹp!” “Mọi người không được cho bọn chúng cơ hội đầu hàng, mà hãy dày vò bọn chúng, sỉ nhục bọn chúng, giẫm nát sự tôn nghiêm của bọn chúng!” “Để binh lính của bọn chúng thấy cái gọi là tinh nhuệ của bọn chúng không thể chống lại chúng ta, khiến bọn chúng phải mất mặt!” Oda Saryu vẫn chưa quên cảnh bị Tiêu Chính Văn dọa sợ tè ra quần, chính vì điều này, ông ta càng muốn khiến Tiêu Chính Văn mất mặt. Tổng cộng có ba ngày thi đấu, nếu đội của Hoa Quốc không thể trụ nổi qua ngày đầu tiên thì có thể coi là tạo ra thành tích thấp nhất trong lịch sử. Như vậy thì cả Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc sẽ bị các nước khác chế giễu. “Yên tâm đi, tôi đã uống thuốc kích thích loại mới rồi, loại thuốc mới này có hiệu quả trong vòng một tiếng, một tiếng này cũng đủ để tôi đánh bọn chúng quỳ gục dưới đất”. Một người cao lớn, mặc võ phục trong số đó đứng ra nói. “Nakayama, nếu cậu đã có tự tin đến vậy thì cậu lên đầu tiên đi”. Oda Saryu xác định võ sĩ tên Nakayama này sẽ là người lên võ đài đầu tiên. Bởi vì trận đấu này này là so về chất lượng tổng thể. Vì vậy, không quan trọng dựa vào tập luyện hay tiêm thuốc để có được sức mạnh thể chất tốt. Trong trận đấu tự do này, cho dù là dùng thuốc kích thích hay thuốc tê thì đều không vi phạm quy tắc. Ngay cả Lục Hưng Quốc trước khi ra sân cũng phải có một vị bác sĩ quân y tiêm cho anh ta một mũi thuốc tê, sau khi tiêm xong, cảm giác đau đớn sẽ giảm bớt, điều này giúp nâng cao năng lực phản kháng. “Nào! Chúng ta quyết đấu một trận!” Lục Hưng Quốc hét lớn, đi lên võ đài. Tiêu Chính Văn đứng dưới võ đài, theo dõi trận đấu của bọn họ. Đầu tiên trọng tài bước lên giới thiệu họ tên của cả hai, sau đó tuyên bố bắt đầu trận đấu. Vừa bắt đầu, Nakayama đã tung ra những cú đấm đá cực kỳ mạnh mẽ. Hay tay hai chân phối hợp, không ngừng sử dụng phương pháp tấn công, khí thể áp đảo, liên tục tấn công Lục Hưng Quốc. Lục Hưng Quốc cũng không ngờ rằng đối phương không chỉ có sức mạnh ngang mình, mà còn phản ứng nhanh hơn mình rất nhiều. Vừa đỡ được đòn phía dưới, đầu đã bị đối phương đá mạnh, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Cuối cùng Lục Hưng Quốc chỉ có thể chuyển sang phòng thủ bị động. Tuy nhiên, đòn tấn công của Nakayama như cơn lũ không thể ngăn cản, nhiều lần phá vỡ được sự phòng thủ của Lục Hưng Quốc, hung hăng đấm vào trán, khiến Lục Hưng Quốc phun ra máu. “Nếu không chịu đựng được nữa thì chúng ta đầu hàng đi, không cần chống cự đến chết đâu”. Hồ Chí Hải lo lắng hét lên từ dưới khán đài. “Không được… Những người khác vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, hơn nữa người này đã tiêm thuốc, tôi càng chống cự được lâu thì càng có lợi cho người của chúng ta”. Lúc này, Lục Hưng Quốc đã bị đánh hộc máu mồm, nhưng anh ta vẫn bò dậy từ mặt đất hết lần này đến lần khác. Nhìn thấy Lục Hưng Quốc bị đánh bầm dập sưng vù mặt mũi, Tiêu Chính Văn cũng hơi căng thẳng. “Bọn họ thật quá đáng, binh lính kia đã không còn sức để chống cự rồi, sao bọn họ vẫn không ngừng ra tay thế”. Thấy sự kiên trì của người binh lính này, không ít nhân viên công tác nữ không nhịn được rơi nước mắt. “Anh ta không thể đầu hàng, bởi vì anh ta muốn đem lại vinh quang cho đất nước”. Tiêu Chính Văn nhìn anh ta, với vẻ tôn trọng. Nhưng Nakayama lại một lần nữa tung cú đấm vào bụng Lục Hưng Quốc, cú đấm này rất mạnh, khiến Lục Hưng Quốc ngất xỉu, bị khiêng xuống sàn đấu. Bởi vì lính đặc chủng đã trải qua huấn luyện vẫn đang nghỉ ngơi, những binh lính chưa được huấn luyện chỉ có thể tạm thời lên thay thế. Bọn họ không thể chịu đựng được hai chiêu của Nakayama, đã bị đánh gục trên mặt đất, chỉ có thể tuyên bố đầu hàng. Lúc này, Nakayama đã đánh gục được năm đối thủ, nhưng vẫn cảm thấy sức khỏe dồi dào, máu trong người không ngừng sôi sục, không hề cảm thấy mệt mỏi. “Thật quá yếu ớt, lẽ nào không có đối thủ tương sức sao? Lẽ nào binh lính Hoa Quốc các người đều là rác rưởi à?” Nakayama đá mạnh vào người Yến Bạch đang nằm trên mặt đất, sau đó giẫm mạnh lên tay anh ta. Nakayama nặng gần một trăm cân, cộng thêm sức mạnh của chân, giẫm lên tay của Yến Bạch, khiến anh ta có thể nghe thấy tiếng xương bàn tay của mình gãy nát. Yến Bạch chỉ kêu lên đau đớn, cố gắng đẩy chân đối phương ra, nhưng anh ta đã không còn nhiều sức lực nữa. Kẻ địch trước mắt không chỉ có thể trạng tốt hơn anh ta, mà còn rất mạnh, anh ta đã cố gắng hết sức rồi. Những trận đấu liên tiếp đã khiến anh ta kiệt sức, những vết thương trên người khiến anh ta không thể động đậy, thậm chí không còn sức để bò dậy khỏi mặt đất. Nhưng Nakayama trước mắt vẫn hừng hực khí thế. “Năm người lên rồi mà chưa một ai có thể đánh bại tôi. Có vẻ như binh lính Hoa Quốc các người chỉ hợp bị giẫm đạp dưới chân tôi thôi!” Nakayama đứng trên võ đài cười lớn. Những binh lính khác dưới khán đài nắm chặt tay giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng này, không thể không lao lên cứu đồng đội của mình xuống. Lúc này, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Đó là sự tình tĩnh trước cơn bão, trong mắt anh nổi lên sự chết chóc. Sau đó, anh chậm rãi đi về phía võ đài. Tiêu Chính Văn đi đến trước võ đài, nói với Yến Bạch: “Đầu hàng đi, tôi lên thay”. “Lại một tên nữa tự tìm đường chết”. Nakayama đứng trên võ đài nghe thấy vậy liền đá Yến Bạch xuống khỏi võ đài. Yến Bạch cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Anh ta quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Tên này uống thuốc rồi, vô cùng hung ác, chủ soái Tiêu, anh phải cẩn thận…” “Yên tâm đi, cứ giao cho tôi! Không ai có thể xúc phạm Hoa Quốc! Xúc phạm binh lính Hoa Quốc! Đặc biệt là Vy Hào, bọn chúng không xứng!” Sau khi nói xong câu này, Tiêu Chính Văn liền đứng lên nói với trọng tài: “Võ sĩ Yến Bạch của chúng tôi đã tuyên bố đầu hàng rồi, bây giờ tôi sẽ lên sàn”. Trọng tài nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước từ trong đám người xem ra, cứ nghĩ rằng anh chưa đăng ký thông tin, nhưng sau khi kiểm tra, lại phát hiện người đàn ông ăn mặc thoải mái trước mắt thực sự là một trong những võ sĩ tham gia thi đấu. Lúc này, Tiêu Chính Văn mặc một bộ quần áo giản dị, lúc lên sàn đấu còn cầm điếu thuốc, khi trọng tài thông báo không được hút thuốc trong trận đấu, anh mới rầu rĩ dập tắt điếu thuốc, sau đó đút hai tay vào túi quần. “Người này là ai vậy? Sao tôi chưa từng gặp anh ta, trông lạ quá”. “Tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả, nhưng hình dáng của anh ta lại hơi quen mắt, tôi nhất thời cũng không nghĩ ra là ai”. “Đúng vậy, trông rất quen mắt nhưng khuôn mặt lại không có chút ấn tượng nào, lẽ nào thật sự nhớ nhầm sao? Nhìn cách ăn mặc của anh ta kìa, anh ta thật sự đến để thi đấu à?” Rất nhiều người bắt đầu bày tỏ ý kiến. “Tiếp theo là binh lính HOa Quốc Tiêu Chính văn, đấu với quân phòng vệ Vy hào NAkayama. Chuẩn bị… bắt dầu!” Trọng tài vừa ra hiệu lệnh, cả hai liền bắt đầu chiến đấu.