Chương 1018: Ám sát dưới nước Sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức đông cứng lại và trở nên âm trầm, nói: “Tôi biết rồi, Long Ngao, dẫn theo người của điện Thần Long bí mật hành động trong bóng tối! Một khi xảy ra bất kỳ tình hình đột xuất gì thì cứ hạ lệnh cho quân Bắc Lương khởi binh! Tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ địch nào có cơ hội nhòm ngó tới lãnh thổ của Hoa Quốc chúng ta!” “Rõ! Thưa Long Vương!” Long Ngao đáp lời. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng nghiêm trọng. Sự việc đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát và dự tính rồi! Ông Long và Võ Thần Tông sau lưng ông ta đang làm một chuyện lớn đủ để khiến cho Hoa Quốc và quốc tế phải chấn động! Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn nhanh chóng gọi điện thoại cho Long Các, thế nhưng đợi vài phút liền cũng không có ai nhấc máy! Tiêu Chính Văn nhíu mày, lại thử gọi thêm vài lần, vẫn không có ai nghe điện như cũ! Lẽ nào Long Các xảy ra chuyện rồi? Tiêu Chính Văn hết sức căng thẳng, lập tức gọi điện cho Long Ngao thêm lần nữa, thế nhưng lần này ngay cả Long Ngao cũng không nhấc máy! Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn nghĩ tới điều gì đó, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Xem ra có người đã làm nhiễu tín hiệu của đảo Quan Quỳnh. Tiêu Chính Văn trầm mặc trong phút chốc, quan sát tình hình bốn phía, vì kế hoạch ngày hôm nay chỉ đành tương kế tựu kế, hoàn thành trận thi đấu quân sự trước. Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn tìm Hồ Chí Hải và nói với anh ta một phần của tình hình. Sau khi Hồ Chí Hải nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc! Năm mươi nghìn cấm vệ quân bao vây đảo Quan Quỳnh, đây rõ ràng là một chuyện lớn! “Chủ soái Tiêu, anh có dự định gì?” Hồ Chí Hải lo lắng, sốt ruột hỏi. Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, nghĩ ngợi rồi nói: “Rất rõ ràng, chúng ta đang ở trong cái bẫy của kẻ địch, chỉ có thể yên lặng quan sát mọi biến đổi, không thể làm ra bất cứ chuyện gì gây tổn hại cho thân phận của chúng ta! Nếu không, lỡ như bị coi là quân phản bội thì chúng ta sẽ mãi mãi không có ngày trở mình được nữa! Xét theo tình hình này thì chúng ta cứ tiến hành giải đấu quân sự cho tốt trước đã, tôi sẽ xử lý những chuyện khác”. Hồ Chí Hải nghe vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Tới phần thi bắn súng ngày hôm sau, người vào sân không phải Tiêu Chính Văn mà là đội viên Cố Nghị của Hoa Quốc. May là ngày hôm qua Cố Nghị bị thương không quá nặng, sau một đêm nghỉ ngơi thì ngày hôm sau đã bình phục. Hơn nữa Tiêu Chính Văn còn dẫn anh ta đi huấn luyện làm nóng cơ thể một hồi để cho anh ta tìm lại cảm giác, giúp anh ta không cảm thấy quá căng thẳng trước khi bước vào phần thi. Nội dung của phần thi bắn súng tương đối đơn giản, sau ba vòng bắn loại, cuối cùng Cố Nghị đã giành chiến thắng chung cuộc với một trăm điểm tuyệt đối, được mệnh danh là Tay Súng Thần của phương Đông. Nhìn thấy Hoa Quốc lại giành chiến thắng thêm lần nữa, tư lệnh Marvin – người dẫn đội của Mễ Quốc đã hơi sốt ruột. Ngày mai là phần thi ba môn phối hợp của quân đội, nếu như Hoa Quốc lại chiến thắng thì tới ngày kia sẽ phải giao tranh với Mễ Quốc. Vậy nên ông ta lại gọi điện thoại cho “con trai” khác của mình, tướng quân Lý Hạo Đình – chỉ huy viên của nước Cao Lệ. “Tướng quân Lý, ngày mai sẽ là phần thi ba môn phối hợp, dù mấy người sử dụng thủ đoạn gì đi chăng nữa thì cũng phải loại bỏ Hoa Quốc ra khỏi cuộc chơi! Nếu không sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta!” Tư lệnh Marvin ra lệnh cho Lý Hạo Đình. “Tư lệnh Marvin, chúng tôi đã nghĩ xong đối sách rồi, dù có phải liều chết với bọn chúng thì cũng sẽ không để cho bọn chúng giành được chiến thắng đâu!” Lý Hạo Đình đảm bảo qua điện thoại. “Ngày mai chúng tôi sẽ đem theo súng và dao vào trong cuộc thi, mặc dù điều này vi phạm với quy tắc nhưng chắc chắn sẽ khiến cho Tiêu Chính Văn không chết thì cũng tróc da!” Phần thi ba môn phối hợp thông thường không cho phép những thao tác làm quấy nhiễu tới đối thủ. Thế nhưng trận thi đấu quân sự lần này lại khảo nghiệm tố chất cá nhân và cả năng lực hợp tác nhóm. Mỗi đội cử ra tổng cộng ba người tham dự, không chỉ có thể quấy nhiễu mà thậm chí còn có thể đánh gục luôn đối thủ. Chỉ cần có một người trong đội về đến đích thì coi như cả đội đã hoàn thành phần thi ba môn phối hợp lần này, đồng thời chỉ có năm đội đứng đầu có tư cách thăng cấp. Mà lần này, ba người tham gia thi đấu của Hoa Quốc lần lượt là Trương Cương, Yến Bạch và Tiêu Chính Văn. Vốn dĩ Tiêu Chính Văn không muốn tham gia phần thi lần này, thế nhưng nghĩ đến chuyện những người khác đều đã bị trọng thương và không thích hợp để tham gia thi đấu. “Hôm nay phải dựa cả vào anh rồi”. Hồ Chí Hải đứng bên cạnh đưa cho Tiêu Chính Văn một điếu thuốc. “Vì Hoa Quốc, tốc chiến tốc thắng thôi. Không rõ tình hình bên Long Kinh ra sao, chúng ta cũng cần cẩn thận một chút. Lần trước theo lời của Oda Saryu, chúng ta cũng phải âm thầm chuẩn bị cho tốt để đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn”. Tiêu Chính Văn đưa điếu thuốc lên, ngậm bên trong miệng rồi rít sâu vào một hơi. Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn bắt đầu dẫn theo hai tuyển thủ tham gia thi đấu tiến hành chạy chậm để làm nóng cơ thể trên thao trường. Chẳng mấy chốc đã tới buổi chiều. Những thành viên tham gia thi đấu thay đồ bơi trước, ngồi xe tới bên bờ sông. Mục tiêu của bọn họ là bơi từ bến đỗ của hòn đảo này sang bờ bên kia dọc theo hòn đảo nhỏ, chặng bơi dài tổng cộng bốn cây số, sau đó đến điểm đỗ xe đạp và lái xe điện đi hết chặng đường dài bốn mươi cây số, cuối cùng đến khu rừng rậm sau hòn đảo nhỏ và chạy bộ thêm mười cây số nữa. Chiều dài tổng cộng năm mươi tư cây số, là một loại hình vận động thách thức cực hạn của cơ thể con người. Sau khi đến địa điểm bơi lội, rất nhiều người đều đã thay đồ bơi, hơi nữa còn đang tiến hành vận động làm nóng cơ thể trên bờ. Rất nhiều người đàn ông đang đứng trên bờ, cởi trần và không ngừng vận động. Đây đều là những binh lính đặc chủng được huấn luyện bài bản, không chỉ có thân hình hoàn mỹ, có cơ bắp rắn rỏi mà trên người cũng có những thương tích giống như Tiêu Chính Văn, thoạt nhìn cứ giống như khung cảnh cuộc thi sắc đẹp của người mẫu nam. Sau khi Tiêu Chính Văn và mấy đội viên tiến hành làm nóng cơ thể. Lúc này, giọng nói khiêu khích từ đâu đó truyền tới: “Quân nhân Hoa Quốc, tôi thấy mấy người đừng tham gia thi đấu thì hơn, cho đỡ phải mất mặt”. Tiêu Chính Văn quay đầu lại và nhìn thấy luôn một người đàn ông Cao Lệ có thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn tú đang tiến lại phía mình. Tiêu Chính Văn có ấn tượng về người đàn ông này, chính là đội trưởng của đội Cao Lệ, tên là Khương Minh Vũ. Tiêu Chính Văn nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh băng, điềm nhiên nói: “Ai mạnh ai yếu, thi đấu là sẽ biết thôi, chỉ hy vọng tới cuối cùng các người đừng có mà khóc sụt sùi”. Vừa nghe thấy lời này, Khương Minh Vũ đã trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn đầy phẫn nộ! “Được! Đây là do mấy người tự lựa chọn! Đợi lát nữa xuống nước rồi, mấy người đừng có mà chết ở bên trong hồ bơi!” Khương Minh Vũ để lại một câu nói uy hiếp rồi quay người rời đi. Những người tham gia thi đấu nhanh chóng tụ họp lại trên sân bãi của cuộc thi, cùng với hiệu lệnh của trọng tài, tất cả mọi người đồng loạt nhảy xuống nước. Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng nhảy xuống dưới nước. Trong khoảnh khắc mọi người nhảy xuống hồ, cả mặt nước đều trở nên sục sôi. Tất cả mọi người đều căng thẳng quan sát đội ngũ và cả đội viên của mình. Mấy người Hồ Chí Hải cũng nhìn chăm chăm vào mặt nước, thế nhưng lại không thấy Tiêu Chính Văn nổi lên mặt nước. Ban đầu họ còn cho rằng Tiêu Chính Văn đã bơi đi xa rồi, thế nhưng rất nhanh đã nhìn thấy những người khác đều bắt đầu đồng loạt ngoi đầu ra khỏi mặt nước, mà vị trí Tiêu Chính Văn nhảy xuống lại không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí còn nổi lên không ít bọt khí. “Tướng quân Hồ, chủ soái Tiêu vẫn còn chưa lên!” Lục Hưng Quốc quấn vải băng nói với Hồ Chí Hải. “Cái gì? Chủ soái Tiêu chưa lên sao?” Hồ Chí Hải cũng bị doạ sợ hết hồn. Chuyện này căn bản không thể nào, chủ soái Tiêu là vua Bắc Lương, hồ nước này căn bản không có khả năng làm khó anh ấy! Nếu còn không ngoi lên thì chỉ có thể nói lên rằng Tiêu Chính Văn đã bị người ta tính kế hãm hại rồi, bây giờ có khả năng vẫn đang vùng vẫy bên trong lòng hồ. Hơn nữa anh ta còn chú ý tới, ban nãy khi nhảy xuống nước có rất nhiều người Cao Lệ vây xung quanh Tiêu Chính Văn, xem ra đã phát giác ra thực lực của Tiêu Chính Văn nên muốn ra tay với anh! “Ồ? Xem ra hình như đội viên của mấy người sau khi nhảy xuống dưới rồi vẫn còn chưa ngoi lên nữa”. Lúc này, tướng quân Lý Hạo Đình của nước Cao Lệ cố ý đi đến trước mặt Hồ Chí Hải, mỉa mai chuyện Tiêu Chính Văn nhảy xuống nước mà vẫn chưa thấy ngoi lên. Hồ Chí Hải cười khẩy, nói với hắn: “Không phải đội viên của anh cũng chưa lên sao? Chúng ta đợi thêm một lúc xem ai sẽ bị cút ra khỏi cuộc chơi trước”. Sự thật quả thực giống như những gì Hồ Chí Hải nghĩ. Tiêu Chính Văn vừa mới nhảy xuống nước đã lập tức bị hai tên lao tới công kích. Một tên trong số đó ghìm lấy cổ anh, tên còn lại giữ chặt lấy hai chân, dùng lực kéo sâu xuống đáy. Bọn chúng muốn dìm chết Tiêu Chính Văn tại bể bơi, tiêu diệt tận gốc hậu hoạ từ trên người đối thủ cạnh tranh này.