Chương 1020: Mày đang đâm đầu vào chỗ chết Họ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng một đánh mười vừa nãy của Tiêu Chính Văn, thậm chí suýt nữa bị ám ảnh bởi biểu hiện của Tiêu Chính Văn. Bây giờ nghĩ lại cũng không khỏi thổn thức. Cũng may Tiêu Chính Văn là đồng đội của họ, chứ nếu là đối thủ thì thật sự không thể nào đánh trả lại được. “Bản lĩnh của các cậu cũng không kém chẳng qua bây giờ không so được với tôi thôi”. Tiêu Chính Văn nhân lúc nghỉ ngơi trả lời. Sau đó ba người cũng không nói gì nữa để tiết kiệm sức lực, mà lại bơi về phía trước. Đầu tiên là bơi lên bờ hồ, sau đó ba người tìm được chỗ để xe đạp bên bờ, lấy xe tiếp tục đi đến điểm đích. Các tuyển thủ tham gia thi đấu của các nước khác cũng liên tục lên bờ, sau đó lấy xe đạp đuổi theo Tiêu Chính Văn. Trong đó có một người nói: “Ba tuyển thủ đang dẫn đầu đều là lính đặc chủng của Hoa Quốc, họ rất mạnh… Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến hai năm trước, vua Bắc Lương dẫn dắt quân đội đích thân…” “Đừng nói nữa! Đừng nhắc đến cái tên đó!” “Phải đó! Đừng nói nữa, nói đến vua Bắc Lương Hoa Quốc là tôi lại đau đầu. Anh còn nói một câu nào nữa thì cút ra ngoài cho tôi!” “Anh đến để khiêu khích phải không? Không phải đã nói, không cho phép nhắc đến cái tên ác ma đó rồi sao?” Những người khác cũng khó chịu nhìn người vừa mới nhắc đến vua Bắc Lương, người đó lập tức che miệng lại không dám nói gì nữa. Ánh mắt họ tràn ngập nỗi sợ hãi, cái tên này như một điều cấm kỵ mà hễ nhắc đến thì nỗi ám ảnh không thể nào xóa nhòa lại hiện lên trong lòng họ. “Không hổ là vua Bắc Lương, chả trách có nhiều người sẵn lòng đuổi theo bước chân của anh ấy”. Ngay cả Hồ Chí Hải khi nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Đột nhiên có một người văng ra ngoài rơi xuống vách núi. Hồ Chí Hải ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Yến Bạch trong đội bị ai đó ở phía sau đá khỏi đường chạy, cả người lẫn xe đều văng xuống vách núi, bị thương nặng. Mấy người kia không thể nào đối phó với Tiêu Chính Văn nên định ra tay với những người khác. “Hèn hạ, vô liêm sỉ!” Hồ Chí Hải không nhịn được lớn tiếng mắng chửi. Tiêu Chính Văn cũng không ngờ đối phương lại ra tay với đồng đội của mình. Đối phương đổi chiến thuật, nếu đã đánh không lại Tiêu Chính Văn thì đánh đồng đội của anh. Chỉ cần đồng đội của anh ngã xuống thì họ có thể hợp lại cùng đối phó với Tiêu Chính Văn. Đến khi trực thăng cứu hộ tìm được Yến Bạch mới phát hiện trên người Yến Bạch có rất nhiều chỗ bị gãy xương, hơn nữa mạng sống đang nguy kịch. Đừng nói là Hồ Chí Hải, ngay cả mấy người khác cũng vô cùng tức giận. Hành động này không đơn giản là muốn đánh bại đối thủ cạnh tranh mà là muốn giết người. Mấu chốt là người đánh lén đó là tên da đen đến từ khu vực Trung Phi, là một đất nước nhỏ ở phương Tây. Lúc đá người còn đưa ngón giữa lên mắng người da vàng ngu ngốc. Tiêu Chính Văn sao có thể nhẫn nhịn với kiểu khiêu khích thế này được. Anh bước xuống xe rồi vứt xe sang một bên, vung chân đạp mạnh khiến cả tên da đen lẫn xe ở phía sau ngã xuống đất. Tên da đen đó ngã đập mặt xuống đất, muốn đứng lên cũng rất chật vật. “Anh vừa nói gì?” Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt hắn. “Tao gọi bọn mày là da vàng ngu ngốc đấy! Đến đây đánh tao đi!” Tên da đen đó không sợ Tiêu Chính Văn, hắn cố ý muốn khiêu khích Tiêu Chính Văn. Vì hắn đã xem trận đấu của Tiêu Chính Văn và binh sĩ Vy Hào, hắn có thể thấu Tiêu Chính Văn không chỉ xem trọng đồng đội mà thậm chí còn là một người cực kỳ bao che cho đồng đội. Chỉ cần hắn đánh đồng đội của Tiêu Chính Văn ở đây thì có thể tranh thủ thời gian cho đồng đội của mình, cũng có thể để những người khác ra tay với các đồng đội khác của Tiêu Chính Văn. Chỉ cần Tiêu Chính Văn ở đây thì sẽ không có thời gian vượt qua họ. “Tôi nhớ nước của các anh rồi, anh gọi tôi lại là muốn tranh thủ thời gian cho đồng đội anh chứ gì? Tốt lắm, tôi nhớ mặt các anh rồi”. “Tôi giải quyết anh trước, sau đó đuổi theo đồng đội của anh rồi giải quyết luôn một thể!” Ánh mắt Tiêu Chính Văn hiện lên sát khí. Tên da đen đó chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng, thậm chí không dám thở mạnh. Hắn bắt đầu hối hận vì hắn cảm nhận được sát khí của Tiêu Chính Văn. Ban đầu nghĩ mình ở đây giữ chân Tiêu Chính Văn để đồng đội của mình vượt qua Tiêu Chính Văn chạy đến đích. Nhưng hình như Tiêu Chính Văn định đuổi theo đồng đội của mình sau đó đánh theo kiểu báo thù. “Đến đây, chúng ta đánh nhau một trận!” Tên da đen đứng dậy, thân hình và vóc dáng của hắn đều cao hơn Tiêu Chính Văn nhiều, có vẻ như sẽ chiếm ưu thế hơn. “Dám sỉ nhục Hoa Quốc, chết đi!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn lao đến trước mặt tên da đen, tung ra hai cú đấm. Đòn tấn công liên tục như vũ bão, mỗi một cú đấm đều chứa lực xuyên thấu, mang theo sức lực cực kỳ khủng khiếp. Một đấm rồi tiếp một đấm! Lúc Tiêu Chính Văn ra đòn tấn công, đối phương đã cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa còn phòng thủ. Lính đặc chủng có thể tham gia thi đấu không ai yếu kém cả, hắn cũng từng bước lên chiến trường, cũng từng nhiều lần đối mặt với cái chết. Nhưng chưa lần nào có ai khiến hắn cảm thấy tê da đầu như bây giờ. Hắn phòng bị khá chắc chắn nhưng lại bị nắm đấm của Tiêu Chính Văn đánh trúng. Nắm đấm của Tiêu Chính Văn không chỉ đánh gãy xương cánh tay của hắn, thậm chí sau khi đòn phòng thủ của đối phương bị phá bỏ, anh không hề dừng lại mà tiếp tục đấm từng cú vào mặt và ngực hắn. “Mày dám đánh lén đồng đội của tao, tao sẽ dùng hai nắm đấm này để đánh mày và đồng đội của mày văng ra ngoài!” “Mày dám hại cậu ấy, tao sẽ không chừa lại đường sống cho mày!” “Mày dám sỉ nhục Hoa Quốc tao, khiêu khích tao, vậy thì chuẩn bị tinh thần chết đi cho tao!” Tiêu Chính Văn liên tục đấm vào người hắn, mỗi cú đấm của Tiêu Chính Văn đều chứa sức lực đáng sợ, cuối cùng đánh mạnh vào ngực đối phương khiến hắn văng lên cao mấy chục mét. Đôi mắt tên da đen khiêu khích đó đã không còn tiêu cự, hắn đập mạnh người xuống đất, ngẩng đầu lên tuyệt vọng nhìn bầu trời, mắt đầy tơ máu. Hắn nhìn thấy trời xanh và trực thăng đang bay đến chỗ mình. Giờ hắn hối hận rồi, lúc nãy hắn đã chọc vào một tên ác ma. Lúc này đã có mấy chiếc xe đạp vượt qua Tiêu Chính Văn, còn anh vẫn từ tốn bước lên xe đạp đến điểm cuối ở phía trước. Trực thăng đáp xuống, nhân viên y tế kiểm tra vết thương của hắn rồi lắc đầu, sau đó lấy chăn đắp lên đầu tên da đen đó. Chết rồi. Thế mà lại bị mấy cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh chết. Nghe thấy tin tức này, mọi người đều chấn động. Trong cuộc thi có tính cạnh tranh mạnh như thế này có người chết cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng họ chưa từng thấy tuyển thủ bị người ta đấm chết. “Trời ạ, đáng sợ quá”. “Giờ anh nói với tôi anh ta là ác ma tôi cũng tin nữa đấy”. “Còn ai có thể ngăn được bước chân của anh ta không? Hết rồi, không ai có thể ngăn anh ta được”. Rất nhiều đối thủ đều tuyệt vọng. Có vài người còn tuyệt vọng hơn họ nữa, mặc dù hai đồng đội của tên da đen lúc nãy ra tay với Tiêu Chính Văn đang đứng đầu bảng, nhưng cũng đã bị cho vào danh sách cần phải giết của Tiêu Chính Văn, bây giờ chúng đang run như cầy sấy, dùng hết sức bình sinh chạy thật nhanh về phía trước muốn tránh xa Tiêu Chính Văn. Giờ chúng đã rất hối hận, sớm biết vậy đã không chọc vào tên ôn thần này rồi. Bây giờ anh ta cứ như thần chết đến lấy mạng càng lúc càng chạy đến gần mình khiến chúng sợ đến vỡ mật. Mặc dù Tiêu Chính Văn bị giữ chân một thời gian nhưng tốc độ đạp xe của anh không chậm, chỉ mấy vòng cua xe hoàn hảo như siêu xe đã đuổi kịp hai tuyển thủ tham gia thi đấu khác. Còn hai người khác, một người khiếp sợ lăn xuống vách núi, người còn lại tuyên bố bỏ cuộc. Dù sao thì lăn xuống núi thì chỉ gãy xương, bỏ cuộc cũng chỉ mất mặt. Nếu bị Tiêu Chính Văn nhắm đến thì quả thật là sẽ mất mạng. Trong bốn mươi kilomet đạp xe, Tiêu Chính Văn lại dẫn trước những người khác, hơn nữa anh còn có thể dần lấy lại thể lực khi ở trên xe. Đạp nhanh đến điểm cuối, hầu hết mọi người đều thấy thể lực của mình đã bị tiêu hao kha khá. Sau khi xuống xe thì đến rừng trúc, cũng là mười kilomet chạy nước rút cuối cùng. Đoạn chạy nước rút cuối cùng, Tiêu Chính Văn và Trương Cương đều chạy đến rừng trúc đầu tiên. Vì trong rừng trúc tầm nhìn bị che khuất nên máy quay trên trực thăng không thể quay được chuyện gì đang xảy ra trong rừng trúc. Lúc Tiêu Chính Văn vẫn đang chuẩn bị chạy nước rút về đích với Trương Cương thì Trương Cương bỗng ngã nhào lên người Tiêu Chính Văn. “Pằng!” Tiếng súng vang lên. Tiêu Chính Văn quay đầu lại thì thấy sau lưng Trương Cương xuất hiện một lỗ đạn, sau đó máu dần lan ra nhuộm đỏ quần áo Trương Cương. “Phù… thế mà bị chặn mất rồi”. Khương Minh Vũ nãy giờ kiên nhẫn ẩn nấp cầm súng lục bước ra. “Nhưng phát bắn tiếp theo sẽ không may mắn thế đâu! Mày sẽ phải chết ở đây đấy!” Khương Minh Vũ giơ họng súng trong tay về phía Tiêu Chính Văn. Lúc này ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn ngập lửa giận ngùn ngụt. Hai hàng lông mày của anh hiện lên vẻ phẫn nộ khi nhìn thấy Trương Cương bị thương nặng do trúng đạn. Anh đỡ Trương Cương sang một bên, sau đó chậm rãi đứng lên lạnh lùng nhìn Khương Minh Vũ đang cầm súng chĩa về phía mình, siết chặt nắm đấm nói: “Mày đang đâm đầu vào chỗ chết!”