Chương 1027: Hai chiến thần xưa Sau đó một đám người lao vào lập tức khống chế phòng chỉ huy. Tổng tư lệnh đó cũng bị người đàn ông lực lưỡng cao một mét chín đè chặt lên bàn. Người đàn ông lực lưỡng nhấc điện thoại vệ tinh lên gọi đến một số điện thoại, kính cẩn nói: “Long Tôn, tôi đã khống chế được phòng chỉ huy rồi!” Ở đầu bên kia điện thoại, Long Ngao nghiêm nghị nói: “Tốt lắm! Cứ tiếp tục nhiệm vụ!” Sau đó Long Ngao cúp máy, nghiêm nghị nhìn cấp dưới bên cạnh hỏi: “Long Vương đi đến đâu rồi?” Cấp dưới trả lời: “Còn cách Long Kinh hai mươi lăm kilomet nữa!” “Gọi hết các anh em đi đón Long Vương với tôi!” Long Ngao ra lệnh. “Vâng!” Ngay lập tức hơn ba trăm cao thủ của điện Thần Long tập trung tại căn cứ dưới lòng đất của điện Thần Long ở Long Kinh, sau đó cùng lên đường đi đến phía ngoài cửa biên giới Long Kinh. Cùng lúc đó, trong Long Kinh. Trong một sơn trang bí ẩn nào đó, Võ Thí Thiên ngồi trong sảnh lớn lạnh lùng đảo mắt nhìn ông Long đứng một bên nói: “Trưởng lão Long, ông làm rất tốt chuyện lần này. Tiếp theo ông cứ âm thầm quan sát động tĩnh của chúng”. Nghe thế ông Long nói: “Tông chủ, Võ Thần Tông không nhúng tay vào chuyện này nữa thật sao? Nếu Tiêu Chính Văn kịp thời về Long Kinh xả thân vì nước, thì kế hoạch của chúng ta sẽ hỏng bét vào lúc quan trọng. Hơn nữa hôm nay Thiên Tử đã thay đổi thái độ, e là tôi không có khả năng ở lại Thiên Tử Các nữa”. Võ Thí Thiên nhếch môi nở nụ cười tà ác, sắc mặt lạnh lùng nói: “Trưởng lão Long, ông thật sự nghĩ chỉ với kế hoạch gấp gáp này của chúng ta mà có thể làm Hoa Quốc lung lay sao? Ông tưởng mấy ông lớn của Thiên Tử Các như tứ lão Long Các, thập lão chiến bộ và thập lão tông miếu võ tông, thậm chí là sáu vị quốc lão của tông miếu Hoa Quốc sẽ không chừa lại đường lui à?” “Trưởng lão Long, ông vội vàng quá. Âm mưu và kế hoạch này chỉ là bước đầu tiên tôi thăm dò Hoa Quốc thôi, tôi muốn xem phản ứng của các bên thế nào. Xem ra Long Các và quân đội luôn đứng về phía Thiên Tử, còn mười lão già ở tông miếu võ tông cũng là người gió chiều nào theo chiều ấy, không hề sợ. Chỉ có sáu vị quốc lão đó là khiến tôi lo lắng thôi”. Nghe ông ta nói thế, ông Long nhíu mày khó hiểu hỏi: “Tông chủ, ông hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, Đại quốc lão mạnh nhất trong sáu vị quốc lão Hoa Quốc đó cũng chỉ mới là cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của ông, sao ông lại lo lắng về họ chứ?” Võ Thí Thiên nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn ông Long, khi nghe đến cái tên Đại quốc lão thì khẽ run lên. “Mặc dù Đại quốc lão chỉ mới là Thiên Vương địa cấp ba sao nhưng nếu sử dụng Quốc Vận Hoa Quốc thì Quốc Vận sẽ tăng lên, dù có là tôi cũng không chắc có thể đánh thắng ông ta, huống hồ là sáu vị quốc lão”. “Hơn nữa ông thật sự nghĩ Hoa Quốc chỉ có sáu vị quốc lão này thôi sao?” Câu nói của Võ Thí Thiên khiến cả người ông Long run lẩy bẩy. “Tông chủ, ý của ông là ngoài sáu vị quốc lão ra, Hoa Quốc vẫn còn quốc lão khác sao?” Ông Long lo lắng hỏi, lộ ra vẻ mặt không dám tin. Võ Thí Thiên nở nụ cười nham hiểm nói: “Còn hai người nữa nhưng đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, thậm chí ngay cả người trong thế gian đã quên mất họ luôn rồi. Hoa Quốc chưa đến lúc nguy cấp nhất thì họ sẽ không ra tay đâu”. Ông Long vội vàng hỏi: “Tông chủ, là hai người nào thế?” Võ Thí Thiên đứng dậy chắp tay sau lưng bước đến cạnh cửa nhìn bầu trời bên ngoài, trong mắt hiện lên ẩn ý khó hiểu nói: “Là mấy người cũ ở thời đại của Nhị Đại Thiên Tử. Họ từng làm rạng danh cả thời Nhị Đại Thiên Tử, được gọi là hai chiến thần mạnh nhất dưới trướng của Nhị Đại Thiên Tử lúc đó!” Ầm ầm! Câu nói này khiến ông Long hoàn toàn khiếp sợ. Là người ở thời đại Nhị Đại Thiên Tử? Chuyện này đáng sợ quá! Nếu như thế thì chẳng phải hai người đó đã hơn một trăm tuổi rồi sao? “Tông chủ, người ông nói đến không phải là hai nhân vật kia chứ?” Lúc này ông Long rất hoảng sợ, bỗng nhớ đến khả năng nào đó. Nhưng chẳng phải họ đã mai danh ẩn tích lâu rồi sao? Còn có tin đồn là họ đã chết trên chiến trường nào đó. Sao lại… Võ Thí Thiên xoay người lại nhìn ông Long, nhướng mày cười nói: “Đúng thế, chính là hai ông già đó!” “Một người tên là Đồ Thiên!” “Một người tên là Thí Địa!” “Vào thời Nhị Đại Thiên Tử, họ đã là cường giả Thiên Vương. Bây giờ ở thời đại này, họ đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao rồi, rất có thể đã vượt qua cảnh giới này đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó!” Nói đến đây, ánh mắt Võ Thí Thiên hiện lên vẻ mừng rỡ. Cảnh giới đó là cảnh giới vượt cả Thiên Vương! Thiên Thần! Thiên Thần là cảnh giới mà ai cũng phải khát khao. Chỉ khi đạt đến cảnh giới đó mới có thể được gọi là thay da đổi thịt, mới có thể nắm giữ thiên hạ, mới có thể hiểu được căn nguyên của thế giới này. “Thiên Thần?” Ông Long thốt ra tên cảnh giới đó. Chỉ mới nói thôi mà ông ta đã run lẩy bẩy, không dám tưởng tượng. Trong ấn tượng của ông ta, tông chủ ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao đã là nhân vật đỉnh cấp không thể chạm tới được. Nhưng trên cảnh giới này còn có cảnh giới Thiên Thần. Đã nhiều năm nay ông Long chưa thấy ai đạt đến cảnh giới Thiên Thần. Nếu là hai ông lão của Hoa Quốc đạt đến cảnh giới Thiên Thần thật thì quả là chuyện khó tin. Đồ Thiên! Thí Địa! Chỉ riêng hai cái tên này thôi cũng đủ để làm chấn động bốn phương. … Cùng lúc đó. Năm kilomet ngoài Long Kinh. Long Ngao dẫn các cường giả của điện Thần Long đứng đợi ở đây từ nãy. Lúc này một chiếc xe jeep chạy đến từ đằng xa với tốc độ nhanh khiến cát bụi bay tứ tung. Đám người Long Ngao đều quỳ một gối xuống đất, cao giọng nói: “Nghênh đón Long Vương!” Két két… Tiếng phanh xe vang lên khắp xung quanh như tiếng rít gào của thanh kiếm sắc bén. Xe jeep dừng lại, đất bụi bay tứ tung, Tiêu Chính Văn mở cửa ra nhảy xuống xe, đảo mắt nhìn các cường giả qùy dưới đất trước mặt nói: “Đứng lên hết đi!” Mọi người lập tức đứng dậy. Tiêu Chính Văn nhìn Long Ngao hỏi: “Tình hình hiện giờ ở bên trong Long Kinh thế nào?” Long Ngao lập tức bước đến đáp: “Long Vương, chúng tôi đã khống chế toàn bộ cấm vệ quân trong Long Kinh theo lời dặn của anh!” Nghe nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Khống chế toàn bộ dễ dàng vậy sao?” Long Ngao nhún vai nói: “Vâng thưa Long Vương, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý thì Long Kinh là thủ đô của Hoa Quốc, cấm vệ quân hẳn là nơi được canh phòng nghiêm mật, chặt chẽ nhất trong chiến khu, nhưng chúng tôi lại dễ dàng tấn công vào tuyến phòng ngự của chúng, khống chế phòng chỉ huy”. Tiêu Chính Văn nhíu mày, đứng tại chỗ nhìn Long Kinh ở phía đằng xa nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra à?” “Không có”. Long Ngao lắc đầu. Lúc này Tiêu Chính Văn có linh tính chuyện này có vấn đề. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tiêu Chính Văn vung tay lên sau đó nhảy lên chiếc xe jeep nói: “Theo tôi đến Long Kinh!” Sau đó anh đạp chân ga, chiếc xe jeep lao nhanh trong gió! Không lâu sau, Tiêu Chính Văn dẫn mấy người Long Ngao đi đến dưới cửa biên giới phía Đông ngoại thành Long Kinh. Tiêu Chính Văn nhảy xuống xe nhìn bức tường thành cửa biên giới dày chắc, cổ kính. Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa định bước vào thì một người cao lớn, lạnh lùng xuất hiện trên cửa biên giới, mặc một bộ quân phục, chĩa súng vào anh nói: “Kẻ phản quốc Tiêu Chính Văn dám cả gan xông vào cửa biên giới Long Kinh! Giết!” Vừa dứt lời, xung quanh cửa biên giới bỗng xuất hiện một tốp binh sĩ được trang bị vũ khí đã mai phục trước đó. Thoáng chốc, họ như nước lũ bao vây Tiêu Chính Văn và hơn ba trăm cao thủ của điện Thần Long.