Chương 1032: Thất Kiếm Những binh lính mặc áo giáp hạng nặng nghe vậy liền hét lên giận dữ, rồi lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn! Trong mắt Tiêu Chính Văn chứa đựng sát khí lạnh lùng ngút trời! “Hồ đồ ngu xuẩn! Nếu đã như vậy thì bản soái phải chặt đứt cánh tay của Thái Tử!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh đi một bước, mặt đất nứt vỡ, khí thế của Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người anh bùng phát khắp nơi! Mười mấy tên lính mặc áo thiết giáp trong số đó căn bản không chịu được khí thế cuồng bạo này nên đã bị bật tung ra, ngã lăn xuống đất, phun ra máu tươi rồi chết ngay tại chỗ! Sau đó Tiêu Chính Văn đột nhiên xông lên phía trước như tia chớp! Trong khoảnh khắc anh xông lên, mấy chục tên lính mặc áo giáp hạng nặng bị tung lên không, rồi bay ngược ra, ngã lộn xuống đất! “Giết!” “Giết!” “Giết cho tôi!” Lúc này tên tướng quân đó tức giận quát lên! Thấy Tiêu Chính Văn như rồng giận dữ quét sạch cả nghìn binh lính mặc áo giáp hạng nặng, trên trán hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh! Quá đáng sợ! Đây chính là sức mạnh của vua Bắc Lương sao? Rầm rầm rầm! Bỗng nhiên, bốn năm trăm cái xác ngã đầy đường Đăng Long. Đường Đăng Long tràn ngập máu tươi, xác chết ngổn ngang! Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí xộc thẳng vào mũi! Soạt! Một bóng người bước từ xa tới, trong nháy mắt đứng ngay ngắn trước mặt tên tướng quân đang cầm kiếm dài! “Anh!” Tên tướng quân đó vừa phản ứng lại, thanh kiếm dài trong tay bất ngờ vung lên phía trước! Nhưng! Keng! Tiêu Chính Văn bẻ gãy thanh kiếm dài bằng hai ngón tay, rồi giơ tay bóp cổ tên tướng quân đó, nhấc hắn lên cao và lạnh lùng nói: “Bây giờ, bản soái tuyên bố, anh, phản nước phản quân, mưu sát chủ soái của chiến khu Hoa Quốc, giết theo luật pháp!” Rắc! Tên tướng quân đó còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Chính Văn đã bẻ gãy cổ hắn! Sau đó, bịch! Tiêu Chính Văn vung tay ném mạnh, tên tướng quân mặc áo giáp ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, mất đi cơ hội sống sót! Giờ phút này, đường Đăng Long chỉ còn lại ba bốn trăm tên lính mặc áo giáp hạng nặng! Bọn chúng thấy tên tướng quân đã chết, nhất thời nổi lên ý muốn chạy trốn! Leng keng! Tất cả những tên lính mặc áo giáp còn sống đều ào ào vứt hết súng, nhường lại một con đường! Tiêu Chính Văn đi ngang qua bọn chúng! … Cùng lúc này, có một chiếc xe long kỳ đỗ trên quảng trường Thiên Tử Các. Cửa xe mở ra, mấy chục tên vệ sĩ mặc áo đại cán ở xung quanh lập tức vây lấy chiếc xe. Thái Tử và ông Lạc bước từ trên xe xuống. Một người đàn ông mặc áo đại cán đứng bên cạnh vội vàng chạy tới, nói nhỏ mấy câu bên tai ông Lạc. Ông Lạc sa sầm mặt mày, khẽ gật đầu rồi quay người nói với Thái Tử: “Thái Tử, tôi vừa nhận được tin, binh đoàn áo giáp hạng nặng không ngăn cản được Tiêu Chính Văn”. Thái Tử nghe xong liền cau mày, lạnh lùng nói: “Bảo Thất Kiếm ngăn chặn hắn!” “Thất Kiếm? Thái Tử, cậu muốn cử Thất Kiếm đi thật sao?” Ông Lạc nghe Thái Tử muốn cử Thất Kiếm đi, bất chợt rùng mình ớn lạnh. Thái Tử nhìn Thiên Tử Các trước mắt, nói: “Hôm nay, không ai có thể ngăn cản tôi bước chân vào Thiên Tử Các!” “Tôi hiểu rồi”. Ông Lạc yên lặng gật đầu, tiếp đó lấy điện thoại ra gọi đến một số, ra lệnh: “Lập tức bảo Thất Kiếm đi chặn Tiêu Chính Văn lại! Ngăn hắn lại bằng mọi giá!” “Rõ!” Đầu bên kia điện thoại là lời đáp kính cẩn. Sau đó, Thái Tử phất tay, đi thẳng tới quảng trường Thiên Tử Các. Lúc này, tại quảng trường, hàng trăm quan văn quan võ đang quỳ dưới tấm bia đá không chữ đứng sừng sững phía trước. Thiên Tử được Giang Vạn Long dìu đến ngồi lên chiếc ghế mộc. Thái Tử đi vào, bước qua trước mặt các vị quan chức, nhìn quanh một lượt với ánh mắt lạnh như băng, sau đó nhìn thẳng vào Thiên Tử đang ngồi trên kia. Hàng trăm vị quan chức đều câm như hến, hơi nghiêng đầu nhìn Thái Tử đang đi về phía Thiên Tử! “Thái Tử?” “Sao cậu ta lại tới đây? Cũng nôn nóng quá rồi nhỉ?” “Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi! Chưa chắc Thiên Tử đã có thể trụ được đến lúc mặt trời lặn, Hoa Quốc sau này nhất định là của Thái Tử! Ông nói như vậy lỡ bị nghe thấy thì sao? Muốn bị liên lụy cả họ à?” Tĩnh lặng! Quan văn quan võ đều không dám lên tiếng, chỉ không ngừng ngẩng đầu liếc nhìn Thái Tử và Thiên Tử. Lúc này, tứ lão Long Các và đám người thủ trưởng quân đội đang đứng bên cạnh Thiên Tử. Bọn họ lạnh lùng nhìn Thái Tử bước đến. Tần Hán Quốc lạnh lùng nói: “Thái Tử, cậu tới đây làm gì? Đây chưa phải nơi mà cậu có thể tới! Mau quay về đài Trữ Long của cậu đi!” Hoa Quốc có lệnh cấm từ đời tổ tiên! Thiên Tử chưa có lệnh gọi thì Thái Tử tuyệt đối không được phép xuất hiện tại Thiên Tử Các! Thái Tử muốn vào chỉ có hai khả năng. Thứ nhất là Thiên Tử gọi đến để truyền lại ngôi vị! Thứ hai là Thiên Tử băng hà, Thái Tử đến kế vị! Bây giờ Thiên Tử vẫn chưa băng hà, mà Thái Tử lại dám xông vào Thiên Tử Các, đã đi ngược với lời giáo huấn của tổ tiên! Điều này có nghĩa là gì chứ? Thật sự khiến mọi người ớn lạnh sống lưng! Thiên Tử cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thái Tử đang bước tới. Thái Tử cúi người nói: “Thiên Tử, ông Tần, ông Giang, thủ trưởng… Tôi nghe nói Hoa Quốc có động tĩnh lạ, Thiên Tử Các bị kẻ gian nắm giữ, trong lòng lo lắng cho Hoa Quốc, nên mới bất chấp lời giáo huấn của tổ tiên mà tới đây!” “Hừ!” Tần Hán Quốc khịt mũi, nói: “Thái Tử! Cậu nói bậy! Hoa Quốc rất ổn định! Thiên Tử Các cũng không bị kẻ gian khống chế! Bây giờ cậu mau rời khỏi đây, quay về đài Trữ Long của cậu đi! Không có mệnh lệnh của Thiên Tử thì cậu không được phép ra khỏi đài Trữ Long nửa bước!” Nghe thấy vậy, khóe mắt Thái Tử lóe lên tia sáng. Hắn cúi người đáp: “Nếu đã như vậy thì tôi có thể yên tâm được rồi”. Dứt lời, Thái Tử quay người rời đi.