Chương 1037: Tha mạng Rầm! Cả người ông lão đập vào cột đá cực lớn, sau đó rơi xuống làm mặt đất xuất hiện cái hố sâu hình người. Khói bụi bay tứ tung khắp cả quảng trường. Mọi người đều ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đó là Thủ Kiếm trong Thất Kiếm đấy. Là cường giả chỉ còn nửa bước nữa là đạt đến cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao! Lúc này lại bị đánh bại? Sáu chưởng giáo Kiếm Tông còn lại cũng ngạc nhiên và khiếp sợ, thậm chí không dám thở mạnh. Lúc này trong mắt mọi người. Tiêu Chính Văn đứng tại đó, thanh giáo dài Liệt Long trong tay như hiện lên ngọn lửa màu đỏ. Soạt! Thanh giáo dài lướt qua trong tay anh, uy thế đáng kinh ngạc. Ở đằng xa kia, sáu chưởng giáo Kiếm Tông cũng lập tức lao đến chặn ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, trong mắt họ đều hiện lên lửa giận ngùn ngụt. “Thằng ranh, cậu dám!” “Thủ Kiếm, ông không sao chứ?” “Làm Thủ Kiếm của Kiếm Tông bị thương, Tiêu Chính Văn, cậu muốn sống mái một phen với Kiếm Tông phải không?” Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay, toát ra sát khí bức người nói: “Tôi đã nói rồi, kẻ nào ngăn cản tôi thì phải chết. Nếu các ông cứ u mê cố chấp thì hôm nay tôi phải mở một cuộc tàn sát giết Thất Kiếm của Kiếm Tông!” “Láo xược!” “Cậu dám!” “Muốn chết hả?” Sáu chưởng giáo của Kiếm Tông tức giận lập tức lao đến giết Tiêu Chính Văn. Quảng trường lập tức nổ ra một trận chiến ác liệt hơn. Một mình Tiêu Chính Văn đánh với sáu chưởng giáo Kiếm Tông. Võ Thí Thiên đứng trên lầu cao nhếch môi cười nói: “Ông Long, tôi nói có sai không?” Lúc này ông Long đã ngây người sửng sốt. Ông ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại thật sự vượt cấp vượt qua thử thách. Thứ càng đáng sợ hơn là thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay anh. “Tông chủ, đó là thanh giáo được tạo thành từ tim rồng Xích Long”. Ông Long nói. Đôi mắt Võ Thí Thiên lóe lên tia sáng nói: “Tôi biết chứ, hóa ra tim rồng Xích Long ở trong người cậu ta. Quả nhiên Tiêu Long là một người giỏi đánh cờ”. “Tông chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Tiêu Chính Văn có tim rồng Xích Long, chuyện này không hề đơn giản”. Ông Long lo lắng nói. Tim rồng Xích Long là thứ mà biết bao nhiêu người truy tìm cả đời. Nghe nói có được năm quả tim rồng thì có thể mở ra cánh cửa của Long Tộc, lấy được cuốn sách quý đi đến cảnh giới Đế Cảnh. Võ Thí Thiên cũng nhíu mày nói: “Không sao, tim rồng Hắc Long đang ở Võ Thần Tông. Đợi mấy tháng nữa tôi có thể hoàn thành lễ rửa tội dung hợp với tim rồng Hắc Long. Đến lúc đó, tim rồng Xích Long này chắc chắn là của tôi. Bây giờ tạm thời cứ để trong người Tiêu Chính Văn, dùng máu của nhà họ Tiêu để nuôi dưỡng quả tim rồng này!” “Tôi hiểu rồi!” Ông Long đáp. Lúc này ở bên dưới, trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và sáu chưởng giáo Kiếm Tông càng ác liệt hơn. Tiêu Chính Văn một đánh sáu, anh càng đánh càng hăng, dần dần chiếm thế thượng phong. Sáu chưởng giáo của Kiếm Tông cũng càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc, càng đánh càng kiệt sức. Họ không dám tưởng tượng tên quái vật Tiêu Chính Văn này lại mạnh như thế. Anh càng đánh càng mạnh trong sự tấn công dồn dập của sáu người. Thậm chí uy lực trên người Tiêu Chính Văn đã bắt đầu thay đổi. “Không ổn rồi! Thằng ranh này đang lợi dụng chúng ta để đột phá cảnh giới”. Lúc này một người trong đó tức giận hét lên. Năm người còn lại nghe thế đều nổi giận. “Muốn lợi dụng chúng ta làm bàn đạp để phá cảnh giới à? Các vị cùng lên đi!” “Được! Vậy Lục Kiếm Hợp Nhất!” Vừa dứt lời, sáu chưởng giáo Kiếm Tông lần lượt đứng ở sáu vị trí quanh Tiêu Chính Văn, tay cầm thanh kiếm dài, sau đó đồng loạt lao đến giết Tiêu Chính Văn. “Lục Kiếm Hợp Nhất!” Ngay lập tức, xung quanh đều bị sức mạnh đáng sợ của sáu đường kiếm bao trùm lấy. Lục Kiếm Hợp Nhất là tuyệt chiêu của Thất Kiếm Kiếm Tông. Vốn dĩ là Thất Kiếm Hợp Nhất. Nhưng hiện giờ Thủ Kiếm đã bị thương nặng, Hàn Kiếm bị hỏng, không thể thực hiện Thất Kiếm Hợp Nhất được nữa. Nhưng Lục Kiếm Hợp Nhất cũng có sức mạnh đáng kinh ngạc, dễ dàng giết chết một cường giả cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao. Lúc này Tiêu Chính Văn cau mày, anh cũng cảm nhận được kiếm khí đáng sợ và cảm giác nguy hiểm khi nhìn đòn tấn công kết hợp đến từ sáu hướng. Lục Kiếm Hợp Nhất này chém trời phá đất, quét ngang hàng chục nghìn quân mã. “Tiêu Chính Văn, chết đi!” Lục Kiếm Hợp Nhất bỗng chốc như một đóa hoa sen lao đến chỗ Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ chém ngang ra. Keng keng keng! Sáu thanh kiếm đều bị chém đứt trong thoáng chốc. Đồng thời. Tiêu Chính Văn cũng vung thêm một đòn nữa. Rầm rầm rầm! Sáu người cũng bị Tiêu Chính Văn đánh văng ra xa mấy chục mét rồi rơi xuống đất. Phụt! Sáu người đều hộc ra máu, tay ôm ngực. Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo dài bước về phía một người trong đó, thanh giáo dài chĩa vào người đó, ánh sáng màu đỏ bỗng toát ra sát khí ngùn ngụt. “Kiếm Tông vốn dĩ không nên xen vào những chuyện này. Các ông lại bán mạng cho Thái Tử, phá vỡ quy định của bục cao Hoa Quốc và võ tông”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Một chưởng giáo Kiếm Tông nằm dưới đất cười nhạo nói: “Chủ soái Tiêu, ai thắng thì làm vua. Võ tông và bục cao Hoa Quốc vốn dĩ là một, bán mạng cho Thái Tử chỉ là lựa chọn để Kiếm Tông tôi có thể duy trì. Cuối cùng rồi Hoa Quốc cũng sẽ đổi Thiên Tử, tất nhiên là Kiếm Tông muốn tìm chỗ dựa mới”.