Chương 1056 : Đâu chỉ là Thiên Vương hai sao Đông Phương Phong nghe vậy cũng nóng ruột. “Ông Lương, sao ông còn muốn nhận hắn làm đệ tử chứ? Chẳng phải chúng ta đã nói…” Ông Lương trừng mắt nhìn Đông Phương Phong: “Tôi tự biết sắp xếp! Người như vậy giữ lại bên cạnh, để cậu ta làm việc cho mình còn tốt hơn là giết chết!” Đông Phương Phong nhíu mày, nghĩ cũng đúng. Chẳng phải Tiêu Chính Văn rất kiêu ngạo sao? Chẳng phải rất ngông cuồng sao? Nếu giữ lại bên mình thì có thể khiến hắn bán mạng cho mình, sai khiến hắn như một con chó! Ha ha ha! Thậm chí còn có thể ngày ngày chơi đùa vợ hắn, khiến hắn hận nhưng không thể nói, trở thành tên khốn bị cắm sừng ngàn năm! Ở bên kia, ông Lương nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Thế nào, nhóc con, đã suy nghĩ xong chưa? Gia nhập môn phái của tôi thì có thể thoát khỏi tội chết!” Ha ha. Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Gia nhập môn phái của ông ư? Tôi lo là ông không có tư cách đó”. Câu nói này khiến toàn bộ phòng bao trở nên chết lặng. Lúc này nếu kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Thậm chí, nhiệt độ cũng giảm xuống dưới không độ ngay lập tức, khiến người ta sợ hãi! Khương Vy Nhan đứng bên cạnh khẽ kéo góc áo của Tiêu Chính Văn, ra hiệu cho anh đừng nói nhảm nữa. Rầm! Giây tiếp theo, ông Lương tức giận đập bàn, mấy chén trà trên bàn bay lên, trà đổ hết ra bàn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Nhóc con! Cậu đang tự tìm đường chết đấy!” Đông Phương Phong đứng bên cạnh cũng thêm dầu vào lửa: “Tiêu Chính Văn, mày thật kiêu ngạo! Ông Lương đã cho mày một con đường sống, mày đừng có mà không biết điều nữa! Mau quỳ xuống xin lỗi ông Lương đi! Nếu không, hôm nay hai người bọn mày không thể rời khỏi đây đâu!” Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, lạnh lùng nhìn Đông Phương Phong bên cạnh ông Lương, ngạo nghễ nói: “Vậy sao?” Vừa nói anh vừa cầm đôi đũa trên bàn lên: “Từ trước đến nay chưa có ai dám uy hiếp tôi, cho dù anh là cậu chủ nhà họ Đông Phương thì cũng không phải ngoại lệ!” Nói xong. Tiêu Chính Văn vung tay lên, đôi đũa trong tay giống như tia sáng, bay thẳng về phía Đông Phương Phong! Lúc này, hai chiếc đũa kia như mang theo sức mạnh của sấm sét, chớp mắt đã lao đến chỗ Đông Phương Phong. Đông Phương Phong sợ hãi lùi lại vài bước, cảm nhận được sức mạnh và sát khí của chiếc đũa lao đến trước mặt mình. Thật đáng sợ! “Ông Lương! Cứu cháu!” Đông Phương Phong hét lớn. Ông Lương đứng bên cạnh nhíu mày, tức giận nói: “Nhóc con! Cậu thật kiêu ngạo! Dám ra tay trước mặt tôi? Ai cho cậu lá gan đó chứ!” Nói xong, ông Lương lại đập bàn, duỗi hai ngón tay ra, kẹp lại trong không trung. Lúc hai chiếc đũa cách cổ họng Đông Phương Phong ba centimet, hai ngón tay của ông Lương kẹp chặt lấy đôi đũa. Sau đó, một tiếng rắc vang lên. Hai chiếc đũa bị tay của ông Lương kẹp gãy, rơi lộp bộp xuống đất. Lúc này, Đông Phương Phong đã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, hai mắt trợn tròn, kinh hãi nhìn đôi đũa gãy trên mặt đất. Sau đó, hắn bật dậy, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn, quát lớn: “Tiêu Chính Văn! Mày đang tự tìm cái chết!” “Ông Lương, ông thấy rồi đấy, tên này cứng mềm đều không muốn! Ông hãy dạy cho hắn một bài học đi! Để hắn nhớ đời!” Ông Lương nghe vậy cũng nhíu mày, chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, trên người đột nhiên tỏa ra khí thế dữ tợn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn đang ngồi vững vàng trên ghế, lạnh lùng nói: “Nhóc con! Cậu ngông cuồng quá rồi đấy! Ngạo mạn quá thì phải trả giá! Dám ra tay với cậu chủ Đông Phương thì phải chết! Hôm nay, cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì đừng trách tôi tàn nhẫn!” Nói xong, khí thế trên người ông Lương đột nhiên bộc phát! Hơi thở Thiên Vương địa cấp ba sao lập tức tỏa ra tràn ngập toàn bộ phòng bao, sau đó bao phủ cả khách sạn! Lúc này, ngay cả mây trên trời cũng nhanh chóng bị ép xuống. Trong phòng bao, khí thế trên người ông Lương khiến Đông Phương Phong và Khương Vy Nhan cảm thấy hơi khó thở. Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Khương Vy Nhan, kéo cô ra sau lưng bảo vệ, mới có thể khiến cô hít thở dễ dàng hơn! Thiên Vương địa cấp ba sao! Chẳng trách Đông Phương Phong lại tự tin đến vậy! Nhà họ Đông Phương đúng là có nền móng vững chắc. Mỗi một phân nhánh đều có Thiên Vương địa cấp ba sao làm trợ thủ đắc lực. Vậy tại sao gia chủ của bốn gia tộc lớn lại chỉ đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương? “Nhóc con, bây giờ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng để quỳ xuống xin lỗi tôi”. Ông Lương tức giận quát lớn, cộng thêm khí thế của Thiên Vương địa cấp ba sao trên người ông ta khiến tiếng quát như tiếng sấm chói tai, đinh tai nhức óc! Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Thiên Vương địa cấp ba sao à, chẳng trách ông tự tin đến vậy! Nhưng vậy thì sao chứ?” Nói xong, trên người Tiêu Chính Văn cũng tỏa ra luồng sức mạnh kinh người. Luồng sức mạnh Thiên Vương huyền cấp hai sao trào ra, đối diện với ông Lương, mạnh mẽ ngang nhau. Ông Lương thấy vậy, cũng nhíu mày. Ông ta cũng không ngờ Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao! Điều này thật lạ thường! Cậu ta rốt cuộc là ai?