Chương 1073 Còn không mau xin lỗi cậu Tiêu đi Nhưng anh cũng không thể trực tiếp vạch trần được. Cô gái trẻ nhìn thấy Tiêu Chính Văn uống trà, một tay chống eo, một tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, cười nói: “Ha ha ha! Anh thật xui xẻo! Uống trà tôi pha thì anh sẽ bị đau bụng ba ngày!” Ông lão nghe thấy vậy nổi giận, quát mắng: “Linh Nhi! Cháu thật nghịch ngợm! Sao có thể đối đãi với khách như vậy chứ! Còn không mau xin lỗi cậu Tiêu đi!” Linh Nhi bĩu môi, hất tóc đuôi ngựa nói: “Còn lâu cháu mới xin lỗi! Lúc nãy anh ta đâm vào cháu! Cháu mới chỉ cho anh ta uống một ít thuốc nhuận tràng thôi đã là tốt lắm rồi! Nếu đổi lại là người khác, thì cháu đã cho đứt ruột từ lâu rồi!” “Hừ! Mau xin lỗi tôi đi! Nếu tôi vui thì tôi sẽ cho anh thuốc giải”. Lúc này, Linh Nhi nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ cao ngạo. Tiêu Chính Văn đặt chén trà xuống, mím môi cười, không lên tiếng. Anh đứng dậy, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Linh Nhi, lấy từ thắt lưng của cô ấy ra một gói thuốc bột, nói: “Thuốc giải ở đây”. Linh Nhi trợn tròn mắt, quát lớn: “A a a, anh giở trò! Mau buông tôi ra!” “Linh Nhi! Đủ rồi! Mau lui ra đi!” Ông lão cuối cùng cũng tức giận trách mắng. Linh Nhi thấy ông nội nổi giận, cũng không dám tiếp tục vô lễ nữa, chỉ có thể rầu rĩ đứng sang một bên. Mà Tiêu Chính Văn cũng không uống thuốc giải. Ông lão và cô gái trẻ kia thấy vậy liền cảm thấy nghi ngờ. “Cậu Tiêu, cậu uống thuốc giải đi. Cháu gái tôi không có ý gì xấu, nó chỉ là thích đùa giỡn vậy thôi”. Ông lão nói với vẻ áy náy: “Mong cậu Tiêu đừng để bụng”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Chút thuốc này không hại được tôi”. Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện mấy mũi kim châm, đâm thẳng vào mấy chỗ huyệt vị. Sau đó, một đám khói trắng bốc lên khi ngút. Đó là quá trình đào thải dược tính ra khỏi cơ thể. Ông lão vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn làm vậy. “Thật không ngờ, y thuật của cậu Tiêu lại lợi hại như vậy”, ông lão khen ngợi, đồng thời quay lại nhìn Linh Nhi đang đứng bên cạnh, nói: “Xem cháu kìa! Y thuật không giỏi, còn ở đây gây chuyện mất hết thể diện! Ông phạt cháu chép sách y một trăm lần!” “Hả? Đừng mà ông nội, Linh Nhi biết sai rồi, sau này Linh Nhi không dám nữa”. Linh Nhi bĩu môi, nói với vẻ mặt đau khổ. “Sai rồi? Sai ở đâu? Còn không mau xin lỗi cậu Tiêu đi”. Ông lão nghiêm nghị nói. Linh Nhi đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi gập người chín mươi độ, nói: “Tôi xin lỗi, anh Tiêu, tôi sai rồi, xin anh đừng để ông tôi phạt tôi chép sách y, anh không biết cuốn sách y đó dày thế nào đâu. Tôi sẽ mất cả tháng để chép một trăm lần…” Tiêu Chính Văn nhìn cô gái nhỏ tinh quái trước mặt, bất lực lắc đầu cười: “Ông à, tôi nghĩ bỏ qua được rồi, dù sao cô ấy cũng còn nhỏ”. Ông lão nghe vậy cũng thuận thế nói: “Cậu Tiêu không truy cứu nữa là tốt cho cháu lắm rồi đấy! Còn không mau cảm ơn cậu Tiêu đi!” Linh Nhi nghe vậy lập tức vội vàng cười nói: “Cảm ơn anh Tiêu”. Nói xong, cô ấy lại đứng sang một bên, nhưng lại chú ý nhiều hơn đến Tiêu Chính Văn. Nhìn kỹ thì người đàn ông này cũng đẹp trai đấy chứ. Hơn nữa y thuật vừa nãy cũng khiến Linh Nhi vô cùng tò mò. Lúc này, Tiêu Chính Văn nói: “Thưa ông, tôi có chuyện muốn hỏi ông. Ông nội tôi từng nói, nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể liên hệ với ông”. Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy! Cậu nói đi, có chuyện gì vậy?” “Tôi muốn biết một số tin tức về phái Quang Minh”, Tiêu Chính Văn nói.