Chương 1080 Rắn chuột một ổ Ở bên này, Lý Hưng Nghiệp cũng vô cùng phẫn nộ! Tên côn đồ nào là lại dám đánh cháu trai của Phó chủ tịch thành phố Vương? Việc này chẳng khác nào xúc phạm người có quyền có thế cả? Quan trọng hơn là còn ngay tại khu vực mình quản lý! Lý Hưng Nghiệp tức giận đến mức run rẩy! Ông ta vừa tắt điện thoại đã xông ngay vào phòng làm việc, giận dữ hét lên với nhân viên tuần tra khu vực bên ngoài chỗ làm việc: “Mang theo súng tới ngay phố Trung Dược cho tôi!” Ngay lập tức, bảy tám chiếc xe tuần tra nhấp nháy đèn, phát còi báo động, phi ra ngoài phân cục, chạy thẳng tới phố Trung Dược. Lúc này bên phố Trung Dược. Vương Chấn mới bò dậy từ dưới đất, ôm lấy ngực, thở hổn hển mang theo mùi máu tươi. Ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn một cách dữ tợn nói: “Thằng nhãi! Mày tới số rồi! Lát nữa, chú tao tới, mày nhất định sẽ không chạy thoát! Tao không chỉ bắt mày quỳ dưới chân tao đây dập đầu xin lỗi, tao còn khiến mày phải tan cửa nát nhà!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vương Chấn mới bò dậy, cười nhạt nói: “Ồn ào quá! Nằm xuống tiếp đi!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay, mấy cây kim châm trong lòng bàn tay bay vụt ra, cắm thẳng vào đầu gối của Vương Chấn, sau đó lại quay về trên tay Tiêu Chính Văn. Vụt một tiếng! Vương Chấn cảm thấy đầu gối tê rần, cả người lập tức ngã xuống đất! Trong giây phút ấy Vương Chấn phát hiện hai chân của mình hoàn toàn mất đi cảm giác! “Mày, mày làm gì tao? Chân của tao… Chân của tao!” Vương Chấn nằm dưới đất, thảm thiết kêu la. Còn Tiêu Chính Văn từ trên cao lạnh lùng nhìn Vương Chấn: “Loại người như mày, chỉ phế đi hai chân thì cũng đã nhân nhượng lắm rồi!” Ở bên cạnh, vẻ mặt Liễu Linh Nhi tràn đầy kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Tiêu Chính Văn tràn đầy khí phách, hai mắt mở to ngưỡng mộ. Quá ngầu! Anh Tiêu chính là thần tượng mình sùng bái! “Ông nội, anh ấy là ai vậy? Ngay cả Vương Chấn mà cũng dám đánh sao?” Liễu Linh Nhi hỏi nhỏ. Ông Liễu thở dài nói: “Người không nên hỏi thì đừng hỏi”. Hai người đang nói chuyện thì ở đầu đường đột nhiên có bảy tám chiếc xe cảnh sát xông tới. Cửa xe vừa mở, mười mấy cảnh sát tuần tra nhảy xuống xe, dẫn đầu là Lý Hưng Nghiệp, trên người bừng bừng lửa giận! Lúc này, Vương Chấn nhìn thấy Lý Hưng Nghiệp tới liền gào khóc hét lớn: “Cục trưởng Lý, cứu tôi! Cứu tôi!” Lý Hưng Nghiệp từ xa nhìn thấy Vương Chấn nằm dưới đất đã bị dọa sợ đổ mồ hôi hạt, vội vàng chạy tới hô lên: “Sếp Vương, cậu bị sao vậy?” “Mấy người các cậu, còn không nhanh đỡ sếp Vương dậy?” Lý Hưng Nghiệp ra lệnh cho cấp dưới của mình. Ngay sau đó có hai người cảnh sát tuần tra đỡ Vương Chấn đứng dậy, nhưng hai chân Vương Chấn vẫn tê cứng, hoàn toàn không thể đứng vững, chỉ có thể bám vào hai người cảnh sát, gắng gượng đứng dậy. Tiếp đó, Vương Chấn hung tợn chỉ vào Tiêu Chính Văn gào lớn: “Cục trưởng Lý! Chính là thằng nhãi con này! Ông nhất định phải bắt nó lại! Trừng trị nghiêm khắc!” Lý Hưng Nghiệp lúc này mới quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng phía trước. Lần đầu tiên nhìn Tiêu Chính Văn, ông ta đã cảm thấy hơi quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng không thể nhớ ra ngay lập tức. Vì vậy Lý Hưng Nghiệp cũng dứt khoát không nghĩ nhiều, sắc mặt tối sầm lại, chất vấn Tiêu Chính Văn: “Là cậu ra tay đánh bị thương người ta sao?” Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn Lý Hưng Nghiệp rồi nói: “Là tôi”. “Hừ! Còn kiêu ngạo như vậy! Người đâu, bắt cậu ta lại! Giải đi!” Lý Hưng Nghiệp phất tay định bắt Tiêu Chính Văn đưa đi.