Chương 1082: Phó soái Liễu Thanh Ôn Bất Lâm chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, nhìn Vương Khôn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Phó chủ tịch thành phố Vương, ông oai quá nhỉ!” Vương Khôn giật nảy mình, ông ta vội lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Tư lệnh Ôn, để ông phải chê cười rồi. Cục trưởng Lý và tôi đang truy bắt tội phạm! Nhưng tên điên này quá to gan dám ra tay với đội tuần tra! Hắn thậm chí còn đánh Cục trưởng Lý bị thương! Tư lệnh Ôn, vừa khéo ông đến rồi, hãy cho tôi mượn người của ông, bắt tên điên hống hách này lại!” Lúc này Vương Khôn cũng không có tâm tư suy đoán xem Ôn Bất Lâm tại sao lại tới đây. Đối với ông ta, bắt lấy tên điên hống hách Tiêu Chính Văn này mới là việc quan trọng hàng đầu! Suy cho cùng, Tiêu Chính Văn đã đánh cháu trai của ông ta, thậm chí còn làm nhân viên tuần tra bị thương! Tuy nhiên, Ôn Bất Lâm lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Phó chủ tịch thành phố Vương, e rằng không được như những gì ông muốn rồi. Các người, mau bắt Vương Khôn lại cho tôi!” Mệnh lệnh vừa dứt, mấy binh lính có trang bị súng liền lao tới, tóm lấy Vương Khôn một cách dễ dàng rồi ấn ông ta xuống đất! Lúc đó, Vương Khôn cảm thấy mờ mịt, hét lên một cách cuồng loạn: “Tư lệnh Ôn, ông đang làm gì vậy? Ông bắt tôi làm gì? Tôi là phó chủ tịch thành phố Giang Trung, ông dựa vào đâu mà bắt tôi? Ông không có quyền bắt tôi! Ông làm như vậy là đang vượt cấp đấy!” Vương Khôn tức điên người! Ông ta đường đường là phó chủ tịch thành phố, mà lại bị người của Sở chỉ huy quân đội bắt giữ! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, ông ta còn lãnh đạo Giang Trung thế nào được nữa? Xưa nay, quân đội địa phương và chính quyền địa phương vốn thuộc hai hệ thống khác nhau. Nếu người của quân đội bắt người của chính quyền địa phương một cách bừa bãi thì sẽ loạn mất. Nhưng Ôn Bất Lâm lại cười khẩy, nói: “Vương Khôn, tại sao chúng tôi lại bắt ông, trong lòng ông không biết ư?” Dứt lời, một binh lính ném một xấp tài liệu dày cộp trước mặt Vương Khôn. Ôn Bất Lâm tùy tiện cầm lấy một phần trong số đó, lật sơ qua, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nói: “Âm thầm nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền cho mục đích cá nhân, thậm chí còn chia bè kéo phái, đây đều là những chứng cứ phạm tội liên quan đến ông mà chúng tôi thu thập được! Ông cảm thấy ở Hoa Quốc hiện nay, Vương Khôn ông có bao nhiêu cái đầu có thể rơi được?” Ôn Bất Lâm vừa nói vừa ném tập tài liệu vào mặt Vương Khôn! Lúc đó, Vương Khôn sợ tới mức cả người run lên, ông ta tùy tiện lật ra một tập tài liệu, hít sâu vài hơi, lập tức chối cãi: “Nói bậy! Những thứ này đều là giả! Có người hãm hại tôi! Vương Khôn tôi không thẹn với lòng, tôi không hề làm gì cả! Tư lệnh Ôn, rốt cuộc những thứ này ở đâu ra hả?” Ôn Bất Lâm cười khẩy, nói: “Ông nói tất cả những thứ này đều do có người hãm hại ông ư? Tốt lắm, đợi sau khi bắt ông về thẩm vấn là sẽ biết ngay thôi”. Dứt lời, Ôn Bất Lâm xoay người đi về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, cậu thấy xử lý như vậy có được không?” Nhìn thấy cảnh này, Vương Khôn trợn to hai mắt! Chủ soái Tiêu ư? Cái gì mà chủ soái Tiêu? Đợi một chút! Chủ… Chủ soái Tiêu ư? Lẽ nào hắn chính là chủ soái của Bắc Lương của Hoa Quốc? “Cậu… Cậu là vua Bắc Lương sao?” Lúc này, tim Vương Khôn đột nhiên giật thót, mồ hôi lạnh trên trán ông ta toát ra như thác đổ. Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Vương Khôn đang nằm trên mặt đất, rồi nói với Ôn Bất Lâm: “Chuyện còn lại ông hãy tự mình xử lý đi”. Ôn Bất Lâm gật đầu lia lịa. Vương Khôn lo lắng hét lên: “Xin hãy tha mạng, xin chủ soái Tiêu hãy tha mạng… Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Tôi sẽ không bao giờ dám nữa…” Tuy nhiên, dù Vương Khôn có la hét thế nào cũng vô ích. Ông ta đã bị giải lên xe quân sự! Đám người Lý Hưng Nghiệp cũng bị giải lên xe! Ngay sau đó, Ôn Bất Lâm dẫn người rời khỏi đó. Liễu Linh Nhi đã trợn mắt há mồm từ lâu, lúc này cô ấy lao tới, chớp đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, rồi hét lên với vẻ sùng bái: “Anh… Anh chính là vua Bắc Lương sao? Anh chính là vua Bắc Lương khiến hàng triệu đại quân phải khiếp sợ đó sao? Ôi! Tôi đã được gặp vua Bắc Lương rồi!” Liễu Linh Nhi vô cùng xúc động! Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi đã không còn là vua Bắc Lương nữa rồi”. Nói xong, anh khẽ cúi đầu trước ông Liễu: “Ông Liễu, cháu về trước đây, có chuyện gì thì cứ đến biệt thự tìm cháu”. Ông Liễu mỉm cười gật đầu. Ba người đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn rời đi.