Chương 1108 Trên mái nhà có người! “Tiếc là đã để cô ta thoát được! Thật không thể hiểu được đám người Hoa Quốc này đang nghĩ gì nữa”. Người đội mũ lưỡi trai nói thế khiến người đàn ông trung niên chửi rống lên: “Khốn kiếp! Chúng ta là lính đánh thuê, nhận tiền làm việc, đây là quy tắc. Nhà họ Đông Phương bảo chúng ta giết ai thì chỉ cần giết chết người đó thôi, lảm nhảm nhiều lời làm gì”. Thanh niên đội mũ lưỡi trai cười gằn, lấy một chai bia ở bên cạnh rồi ngửa đầu lên uống một hớp nhỏ. Nhưng sau đó bụi từ nóc nhà rơi xuống, mặt thanh niên đội mũ lưỡi trai thoáng qua vẻ cảnh giác. “Không ổn, trên mái nhà có người!” Thanh niên mũ lưỡi trai dùng ngón tay chạm vào bụi rơi xuống từ mái nhà lớn tiếng nói. Hả? Mười mấy tên lính đánh thuê khác cũng đồng loạt đứng dậy. Thực lực của chúng không yếu, nếu đối phương ở trên mái nhà thì tại sao chúng không cảm nhận được? “Không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào, Gaston, có phải cậu đa nghi quá rồi không, căn nhà này đã nát lắm…” “Phụt!” Người đàn ông trung niên chưa nói hết câu thì một con dao quân đội năm cạnh từ đỉnh đầu đâm thẳng vào người hắn. “Levin, anh…” Một tên lính đánh thuê bên cạnh người đàn ông trung niên vừa vỗ vai hắn thì hắn ngã nhào xuống đất. “Ai?” Thanh niên đội mũ lưỡi trai vẫn im lặng nãy giờ vội vàng lùi vào trong góc, sau đó giơ súng bắn tỉa lên nhắm chuẩn xác vào lỗ nhỏ mà con dao quân đội năm cạnh xuyên qua trên mái nhà. Mười mấy tên lính đánh thuê khác cũng giơ dao lên. “Dám đến công ty của tôi giết người mà lại không biết tôi là ai à? Nhưng hình như đoàn lính đánh thuê hèn nhát các người đã quên một điều cấm kỵ rồi phải không?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ ngoài cửa. Cùng lúc đó con dao quân đội năm cạnh vừa đâm qua người tên trung niên đó bỗng như vật sống lập tức lao ra khỏi người hắn, cuối cùng rơi vào tay một người thanh niên trẻ. “Anh… anh là ai?” Một tên lính đánh thuê có râu quai nón chĩa dao về phía Tiêu Chính Văn. “Anh, anh ta là Tiêu Chính Văn!” Trước kia lúc ám sát phó giám đốc Kiều, thanh niên mũ lưỡi trai từng gặp Tiêu Chính Văn, vậy nên hắn không lạ gì Tiêu Chính Văn nữa. “Các anh đã quên thỏa thuận giữa điện Thần Long và Hiệp hội lính đánh thuê quốc tế rồi à?” Tiêu Chính Văn vừa lạnh lùng nói vừa vững vàng cất bước đi vào căn nhà cũ nát. “Anh… anh có quan hệ gì với điện Thần Long?” Một tên lính đánh thuê khác nhíu mày nói. Ba năm trước, lính đánh thuê các nước cả gan giết vô số người trong lãnh thổ Hoa Quốc. Điện Thần Long bỗng dưng ra tay, nhiều đoàn lính đánh thuê đều bỏ mạng dưới tay điện Thần Long, thậm chí rất nhiều đoàn lính đánh thuê chạy thoát về nước nhưng vẫn bị điện Thần Long đuổi giết. Cuối cùng Hiệp hội lính đánh thuê ra mặt thỏa thuận với điện Thần Long, lính đánh thuê các nước không bao giờ đặt chân vào Hoa Quốc, nếu vi phạm thì dù điện Thần Long có đuổi giết đám lính đánh thuê vượt biên đến tận chân trời góc biển thì Hiệp hội lính đánh thuê tuyệt đối không ra mặt giải quyết nữa. “Long Vương!” Tiêu Chính Văn bình thản bật ra hai chữ. Long Vương? Cả đoàn lính đánh thuê đều giật mình, Tiêu Chính Văn thế mà lại là Long Vương trong lời đồn đó sao?