Chương 1125 Đạn không xuyên qua được? “Trận chiến này chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, đó là không chấp nhận đầu hàng!” “Rõ!” Đám người đồng loạt thấp giọng đáp lời. Trước khi đi, Tiêu Chính Văn lại dặn dò với Hoa Hồng Đỏ thêm mấy câu, sau đó trèo lên đầu tường thành Cẩm Quan với tốc độ nhanh nhất. “Ai?” Binh lính gác thành vừa thốt ra một tiếng hô lớn thì đã bị con dao quân đội năm cạnh cứa ngang yết hầu, chẳng kịp kêu lên tiếng nào đã biến thành cái xác ngã lăn xuống đất. “Không hay rồi! Có người tập kích ban đêm! Có người tập kích ban đêm!” Mấy chục binh lính canh giữ đầu tường thành đồng loạt hô lên, đồng thời nhắm thẳng vào Tiêu Chính Văn mà điên cuồng nổ súng. Thế nhưng, hàng trăm loạt đạt được bắn ra, không có một ngoại lệ, đều dừng ở khoảng không cách Tiêu Chính Văn chừng ba centimet! Nhìn thấy tất cả số đầu đạn dày đặc kia đều lơ lửng giữa không trung, mấy chục binh lính gác thành đều sợ tới mức đờ đẫn đứng yên tại chỗ. Chuyện này là sao vậy chứ? Đạn không xuyên qua được? “Chết đi!” Tiêu Chính Văn gầm lên một tiếng, đồng thời vẫy tay, hàng trăm viên đạn đột ngột dội ngược trở lại. Đoàng đoàng đoàng! Mấy chục cái xác cứ thế ngã xuống, có vài cái xác còn ngã thẳng xuống cửa thành, đụng chết mấy binh sĩ đang đi tuần tra. Chẳng mấy chốc, sự hỗn loạn tại cửa thành phía Nam thu hút sự chú ý của quân đội canh giữ liên quân năm quốc gia. Trong phút chốc, vô số ánh đèn đồng loạt rọi về phía Tiêu Chính Văn. Chiếu rọi phạm vi cả trăm mét xung quanh Tiêu Chính Văn sáng như ban ngày. “Nổ súng! Bắn chết hắn!” “Pằng pằng pằng!” Những tiếng súng dày đặc cứ thế vang lên! Thế nhưng cảnh tượng kỳ lạ lại xảy ra thêm lần nữa, cứ như đang có một bức tường không khí chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, ngăn lại hết tất cả đạn bắn ra, sau đó Tiêu Chính Văn vẫy tay, toàn bộ đều dội ngược trở lại. Lần này, mấy trăm quân xâm lược đều đồng loạt trúng đạn mà bỏ mạng! Sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn lập tức khiến nơi này cực kỳ hoảng loạn, tin tức nhanh chóng truyền tới tai hai long soái năm sao đang trấn thủ Cẩm Quan. “Báo cáo tướng quân Smith, không hay rồi, có một tên quái vật đánh giết vào thành, tất cả đạn của chúng ta đều vô hiệu trước mặt hắn, hắn cứ vẫy tay là tiêu diệt được mấy trăm người của chúng ta!” Một sĩ quan xông vào trong lều bạt lớn của quân đội, hoang mang và run rẩy báo cáo lại. “Hừ, quái vật gì cơ, chắc là một cao thủ! Nếu như tôi đoán không nhầm, xuất hiện ở đây trong khoảng thời gian này, có lẽ là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn!” Một người đàn ông trung niên râu dài khoác trên mình chiến bào có hình ngôi sao, ngậm điếu xì gà trong miệng, kiêu ngạo đứng dậy, cởi bỏ áo choàng, nói với người đàn ông da đen đứng bên cạnh: “Daniel, cơ hội lập công tới rồi, giết chết vua Bắc Lương thì chúng ta sẽ trở thành công thần lớn nhất của trận chiến này”.