Chương 1147 Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày. Kyle ngây ngốc nhìn về nơi phát ra tiếng súng, ngồi phịch xuống ghế. Schindler siết chặt nắm đấm: “Nghe tiếng súng hình như không có tiếng súng của binh sĩ chúng ta. Chúng… chúng thế mà lại giết tù binh!” Mars cười gượng nói: “Tôi đã nói rồi đừng tàn sát dân lành, các anh thì sao? Nói gì mà người Hoa Quốc sống cũng chỉ tốn lương thực, kết quả thế nào?” “Các anh cũng rõ Tiêu Chính Văn là người thế nào rồi đấy, chúng ta làm một thì hắn có thể làm mười lăm!” Mars siết chặt nắm đấm, trợn to hai mắt nói: “Không đúng! Mấy ngày nay Tiêu Chính Văn cứ trốn trong thành không ứng chiến, không phải là sợ chúng ta mà là đang đợi quân đội ở phía Bắc chạy đến Vũ Quan, như thế hắn có thể giết hết chúng ta”. Nghe thế mọi người đều sửng sốt. “Mau lên, bảo cấp dưới chuẩn bị vũ khí, Tiêu Chính Văn có thể phát động tổng tiến công bất cứ lúc nào!” Mars vừa dứt lời thì chỉ nghe được vài âm thanh của đạn tín hiệu từ đằng xa. Sau đó bầu trời đỏ rực đạn báo hiệu màu đỏ. Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm vang lên từ khắp bốn phía. “Tiêu rồi!” Mars vội vàng chạy ra khỏi doanh trại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn hoàn toàn sững sờ! Chỉ thấy vô số những hòn đá lớn đã chặn kín lại đường đi của bọn chúng, hai bên sườn núi, rất nhiều quân Phá Long đồng loạt ném pháo sáng. Cả một khoảng trời đêm sáng như ban ngày. Tiếng súng dày đặc từ bốn phía truyền tới, Mars muốn hạ lệnh cho quân lính phản công có tổ chức nhưng đã muộn! Lúc này liên quân năm nước đã loạn thành một mớ như tơ vò. Mỗi tiếng súng vang lên là một binh lính ngã xuống. Thậm chí còn có một vài sĩ quan đã giơ tay đầu hàng nhưng vẫn bị những viên đạn vô tình bắn chết! Đêm nay, đã định trước là một đêm đổ máu! Pằng pằng pằng! Mấy ngàn phát đạn dày đặc như mưa bắn vào doanh trại của liên quân năm nước, máu thịt bắn tung tóe. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Mars đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Lawson đang bị thương nặng cũng bị rất nhiều đạn bay tới nổ tan xương nát thịt. Giờ khắc này, mấy ngàn phát đạn pháo từ trên trời rơi xuống! Trong chớp mắt, doanh trại của liên quân đã trở thành biển lửa, tiếng la khóc, tiếng cầu xin tha mạng, tiếng gào thét truyền ra khắp bốn phía. “Không!” Mars rống lên một tiếng phẫn nộ đến khàn cả cổ họng. Chưa đầy hai giờ, một trăm nghìn quân lính liên quân bị tiêu diệt hoàn toàn! Trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại ba người Mars, Schindler và Kyle. Pháo sáng đầy trời bắn ra từ thành Vũ Quan, trong phạm vi một trăm mét, sáng rực như ban ngày. Lúc này, bóng dáng mà đám người Mars vô cùng quen thuộc lại vô cùng căm hận đang đi về phía bọn chúng. Tiêu Chính Văn!