Chương 1154 “Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!” “Để Tiêu Chính Văn và mấy lão già Long Các sắp vào quan tài như mấy người phải tỉnh táo lại một chút! Đánh cho tôi, đánh đến chết, đánh chết thì dùng tay của ông ta lăn dấu vân tay chấp thuận cho tôi!” Ông Lạc vừa dứt lời, các loại công cụ hành hình đã đồng loạt chĩa vào người Âu Dương Vũ. Dù sao Âu Dương Vũ cũng tuổi cao sức yếu, đã năm năm không thể tham gia việc chính trị của Long Các, sao có thể chịu nổi sự đày đọa như này chứ? Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong niềm uất hận. Thế nhưng mãi tới lúc chết, Âu Dương Vũ cũng không nói nửa lời cầu xin ông Lạc. Lấy được khẩu cung, ông Lạc nhếch mép cười khẩy, nói với sĩ quan đang đứng bên cạnh: “Âu Dương Vũ sợ tội nên tự sát, chuyện tiếp theo có lẽ cậu cũng biết nên làm thế nào rồi nhỉ?” Nói xong, ông ta đưa bản khẩu cung đã cưỡng chế lấy dấu vân tay cho gã đàn ông kia. “Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!” Dứt lời, hắn phất tay nói với đám cảnh vệ quân bên ngoài cửa: “Tịch thu nhà của Âu Dương Vũ cho tôi!” Lúc nhà Âu Dương Vũ bị hàng trăm tên lính cảnh vệ quân bao vây, một người giúp việc của nhà họ Âu Dương ra ngoài mua thức ăn trở về, nhìn thấy cảnh tượng này thì hốt hoảng vứt bỏ giỏ thức ăn trong tay, trốn vào trong một tiệm tạp hoá. Mãi đến khi cảnh vệ quân đi xa, người giúp việc này mới chạy như điên về phía Thiên Tử Các. Đúng lúc Thiên Tử giơ ly rượu lên mời Tiêu Chính Văn trước mặt tất cả các quan chức. Bên ngoài cửa Thiên Tử Các đột nhiên truyền đến một giọng nói hớt ha hớt hải: “Các lão Âu Dương bị tịch thu nhà rồi!” Các lão Âu Dương bị tịch thu nhà rồi! Cho dù người giúp việc đó có hô khàn cả cổ họng thì trong đại điện văn võ bá quan vẫn đang chúc mừng Tiêu Chính Văn không ngớt. Tiếng la hét của anh ta dường như biến mất trong tiếng chúc mừng, không thể phân biệt được. Mấy tên lính ngự lâm quân đứng ngoài cửa nghe thấy anh ta hét đến đứt hơi khản tiếng, nhanh chân tiến lên chặn anh ta lại quát: “To gan! Mày là ai mà dám xông vào Long Các! Muốn chết à?” Một tên lính ngự lâm quân đẩy anh ta ra sau mấy mét. Đúng lúc này, Giang Vạn Long mang bộ công trạng từ Thiên Tử Các đi ra, đang chuẩn bị tới Long Các, truyền đạt ý chỉ khen thưởng. Vừa đi tới cửa Long Các, ông ấy đã nhìn thấy mấy tên lính ngự lâm quân đang đuổi người của các lão Âu Dương. Vốn dĩ, đám người Giang Vạn Long nghĩ đợi đến lúc tiệc chúc mừng kết thúc, mới báo cáo chuyện của các lão Âu Dương lên Thiên Tử, xử lại bản án oan cho ông ấy! Lúc liếc nhìn thấy người bị đuổi, Giang Vạn Long vội quát: “Dừng tay!” Mấy tên lính ngự lâm quân thấy Giang Vạn Long vội lui sang một bên, nhưng vẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào người giúp việc đó như muốn uy hiếp. “Cậu là người của nhà nào? Sao lại dám xông vào Long Các?” Giang Vạn Long tiến lên một bước nâng người giúp việc đó đứng dậy. “Ông… Ông là Giang Vạn Long, các lão Giang? Tôi là người giúp việc của các lão Âu Dương! Tôi tên là Trương Phú!” Người đó vừa nói vừa bật khóc quỳ xuống trước mặt Giang Vạn Long. Thấy Trương Phú khóc nức nở, Giang Vạn Long vội nhíu mày hỏi: “Trương Phú! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây?”