Chương 1158 Vụ án này do ai thẩm tra?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn mấy gã đàn ông quỳ dưới đất nói: “Lệnh của ai? Ông Âu Dương là một trong tứ lão Long Các, dù có là Thiên Tử cũng không được tùy tiện tra tấn ông ấy như thế, các người lại nghe theo lệnh của ai?” “Lệnh của ai mà có thể lớn hơn Thiên Tử!” Mấy tên đó sợ vỡ mật, chỉ ra sức dập đầu xuống đất, không thể mở miệng trả lời được nửa chữ. “Là lệnh của tôi đấy!” Lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa. Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ông Lạc phe phẩy chiếc quạt trong tay sải bước đi đến, đắc ý bước vào phòng hành hình. “Ông?” Tiêu Chính Văn nghiến răng, siết chặt nắm đấm nói: “Rốt cuộc các lão Âu Dương đã phạm tội gì, ông phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không dù ông là ai đi chăng nữa cũng phải chết!” “Hừ!” Ông Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó bước đến gần Thiên Tử nói: “Thiên Tử, Âu Dương Vũ có hành vi không đứng đắn, ỷ vào thân phận các lão mà tùy tiện chèn ép người lương thiện”. “Thiên Tử xem, đây là lời khai của ông ta và cháu trai của ông ta”. Dứt lời, ông Lạc đưa lời khai đã chuẩn bị sẵn trước đó cho Thiên Tử, không hề quan tâm đến những lời của Tiêu Chính Văn. Thiên Tử chỉ liếc nhìn sơ qua rồi nhíu chặt mày nói: “Đây… là dấu vân tay của Âu Dương Tuấn và Âu Dương Vũ thật à?” Đừng nói là Thiên Tử, ngay cả những người thù ghét, đối đầu với Âu Dương Vũ cũng không thể nào tin. “Thiên Tử hãy điều tra rõ ràng, chuyện này do chính Âu Dương Vũ thú nhận, còn có lời khai của cháu ông ta ở trên nữa”. Nói xong, ông Lạc cũng đưa lời khai của Âu Dương Tuấn ra. Sau khi đọc xong, Thiên Tử tiện tay đưa hai bản lời khai cho mấy người Giang Vạn Long. “Không thể nào!” Giang Vạn Long vừa đọc qua một lượt, lập tức phẫn nộ gào lên. Tiêu Chính Văn đọc xong nội dung trên tờ khai cũng cười khẩy nói: “Đây là dấu vân tay của các lão Âu Dương khi đang ở trong tình trạng này à? Nếu ông có thể lăn được dấu vân tay như thế này khi còn đang sống thì tôi còn có thể tin là thật đấy!” Tiêu Chính Văn vừa nói vừa tung hai tờ khai trong tay lên không trung, nói với mọi người: “Rõ ràng dấu vân tay này là người khác cưỡng ép các lão Âu Dương lăn lên sau khi đã chết!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn nói đến vài chi tiết khả nghi, rõ ràng nhất là dấu vân tay này, gần như vừa khít với kích cỡ ngón cái của Âu Dương Vũ. Nhưng trong trạng thái bình thường, không ai có thể lăn được dấu vân tay như vậy cả, chỉ có người sau khi chết, lo lắng bị người khác nhìn ra là giả mới lăn vân tay của cả ngón cái như thế, đây chính là một sai lầm bị sự thông minh hại. Các quan chức đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía ông Lạc. “Đó chỉ là lời nói từ phía cậu thôi, vừa có lời khai vừa có dấu vân tay ở đây, thế nên giết các lão thì có gì không thỏa đáng sao? Âu Dương Vũ đáng chết! Hơn nữa cả nhà ông ta đều đáng chết!” “Chèn ép, bắt nạt người dân, loại người này nên bị chém nghìn lần!” “Dù ông ta có là các lão Long Các thì thế nào? Lẽ nào các lão có thể lăng mạ hàng triệu người dân sao? Có thể có đặc quyền được à? Đất nước này là của Thiên Tử chứ không phải của Âu Dương Vũ ông ta”. Ông Lạc cao giọng nói. Lúc này ông Lạc thậm chí đã không thèm che giấu nữa, ngang ngược phát ngôn. “Ông dám!” Tiêu Chính Văn bước đến tức giận liếc xéo ông Lạc. Anh cũng giơ cao nắm đấm lên. “Hừ! Sao nào, còn muốn đánh tôi ngay trước mặt Thiên Tử sao? Đây này, đánh đi!” Ông Lạc nở nụ cười khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn nói. “Bốp!” Ngay lúc ông Lạc cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn không dám đánh ông ta trước mặt Thiên Tử, hơn nữa dù Tiêu Chính Văn không kiềm chế được thì Thiên Tử cũng sẽ lên tiếng ngăn lại. Nhưng mọi người không ngờ được rằng Tiêu Chính Văn không đấm mà đổi sang tát ông ta một bạt tai, khiến ông Lạc xoay tròn năm vòng, rơi hết bốn năm cái răng. Cả người ông ta mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Mặc dù Tiêu Chính Văn tát không quá mạnh nhưng ông Lạc bị đánh đến mức đầu óc kêu ong ong, nổ đom đóm mắt. Mãi một lát sau mới trở lại bình thường. “Tiêu Chính Văn, cậu… cậu dám đánh tôi sao?” Ông Lạc giãy giụa bò dậy nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, cậu nhìn hắn đi, rõ ràng hắn muốn làm phản, công khai đánh quốc sư của cậu trước mặt cậu đấy!” Thiên Tử liếc nhìn ông Lạc, bình tĩnh nói: “Vụ án này do ai thẩm tra?”