Chương 1160 Cậu to gan quá rồi đấy! Hành động này của ông ấy khiến Thiên Tử và tất cả quan chức văn võ vô cùng khó hiểu. “Ông Giang, ông đây là…” “Thiên Tử, tôi… già rồi, tôi đã làm việc ở Long Các hơn ba mươi năm, tôi mệt rồi, không thể giúp sức cho Thiên Tử được nữa, tôi xin Thiên Tử phê chuẩn cho tôi được lập tức từ chức về quê!” Dứt lời, Giang Vạn Long dập mạnh đầu xuống đất. Haizz! Thiên Tử hít sâu một hơi, Giang Vạn Long muốn đi rồi sao? “Thiên Tử, hai ông già chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, chúng tôi thật sự không muốn rơi vào kết cục như Âu Dương Vũ, tới lúc chết, ngay cả một người để minh oan cho mình cũng không có!” “Đúng vậy, nếu Thiên Tử quý trọng ông Lạc như vậy thì ba người chúng tôi nguyện giao lại Long Các, từ nay trở đi sẽ từ chức về quê!” Hai người Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc nói xong, tiện tay lấy con dấu từ trên người xuống, ném xuống đất vang lên tiếng “bốp”, rồi xoay người bước ra khỏi phòng hành hình. Giang Vạn Long cũng đứng dậy theo, cân nhắc cầm con dấu trong tay, cười khinh khỉnh, sau đó ném xuống đất và nghênh ngang rời đi. “Xin ba các lão dừng bước!” Thiên Tử vội xoay người, đuổi vài bước về phía trước. Nhưng nhóm Giang Vạn Long lại không có ý định quay đầu, nhanh chóng biến mất khỏi phòng hành hình. “To gan! Láo xược!” Ông Lạc trừng to mắt, chỉ vào bóng lưng ba người, nói: “Mấy người dám bức ép trước mặt Thiên Tử! Người đâu, người đâu! Bắt ba người bọn họ lại cho tôi!” Một tên cảnh vệ quân vừa sải bước thì âm thanh của con dao quân đội năm cạnh vang lên, chém đầu hắn rơi xuống. Mười mấy cảnh vệ quân còn lại ở ngoài sợ hết hồn, vội lui về sau, đôi mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía ông Lạc. “Tiêu Chính Văn! Cậu to gan quá rồi đấy!” Ông Lạc thấy tên cảnh vệ quân kia bị giết cũng sợ chết khiếp, nhưng ông ta không tin Tiêu Chính Văn dám giết ông ta trước mặt Thiên Tử! “Ai dám cản ba các lão rời kinh thì Tiêu Chính Văn tôi lấy danh nghĩa người đứng đầu Điện Thần Long ra để thề, sẽ tiêu diệt cả nhà người đó!” Âm thanh Tiêu Chính Văn tựa như chuông lớn, mạnh mẽ nói. Haizz! Không chỉ đám quan chức sợ hãi mà ngay cả những tên lính cảnh vệ quân đang tính toán sau khi Tiêu Chính Văn rời đi sẽ xông tới tịch thu tài sản, cũng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người! “Thiên Tử, chiếc áo chiến bào này bản soái mặc đủ rồi, hôm nay tôi trả lại cho Thiên Tử trước mặt các lão Âu Dương! Năm đó lúc bản soái nhập ngũ cũng nhờ sự dẫn dắt của các lão Âu Dương!” “Hôm nay, trước linh hồn của các lão Âu Dương, tôi chính thức cởi áo lính về quê! Từ nay trở đi, tất cả chiến sự của Hoa Quốc đều không liên quan tới tôi! Tạm biệt!” Soạt! Chiến bào hoa văn rồng xanh được Tiêu Chính Văn cởi xuống ngay trước mặt, rồi đắp trên người Âu Dương Vũ. Ngay sau đó, anh nói với đám người Hoa Hồng Đỏ đang đứng ở cửa: “Sau khi tôi đi, sự an toàn của Hoa Quốc sẽ gắn liền trên vai mọi người!” “Chủ soái Tiêu! Cậu…” Thiên Tử chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng lên, nói: “Thiên Tử, nể tình các lão Âu Dương nhiều lần lập công vì Hoa Quốc, vẫn mong Thiên Tử tổ chức lễ an táng cho các lão Âu Dương thật long trọng! Nếu không, lòng người trong cả nước sẽ nguội lạnh trong chốc lát!”