Chương 1203 “Tín nhiệm!” Bản ghi chép trên phiến đá này nói về đoạn bí sử Thiếu Hạo phục hưng. Thiếu Hạo kế thừa từ Thái Hạo, trong lịch sử được xưng là Bạch Đế! Còn trong đó, có sự gián đoạn tới mấy ngàn năm. Vì vậy, người trong tộc Hạo Thiên mới suy yếu, còn nguyên nhân của chuyện này lại chính là vì thất lạc tim rồng! Tim rồng? Tiêu Chính Văn càng đọc càng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nội dung trên phiến đá cũng chỉ ghi tới đây, không có đoạn phía sau. Trong quá trình này, người đàn ông trẻ luôn chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn. Thấy anh bỏ phiến đá xuống, gã lại lấy một tờ giấy đầy chữ nhỏ ra, đưa cho Tiêu Chính Văn và nói: “Anh Tiêu, đây là bản dịch chúng tôi dịch ra, không biết có chỗ nào sai sót hay không?” Tiêu Chính Văn thuận tay cầm lấy, liếc nhìn, không biến sắc gật đầu nói: “Về cơ bản thì hoàn toàn chính xác!” Thật ra, bản dịch này đã nhầm lẫn sang hẳn hướng khác, những người Vy Hào dịch Thiếu Hào thành Thái Hào, thất lạc tim rồng lại dịch thành mất đi sự che chở của Long Hồn! Sự sai sót này quá lớn, quả thật không thể dùng được từ nào để hình dung. Người đàn ông trẻ híp mắt lại đánh giá Tiêu Chính Văn một hồi mới đứng dậy bước đi thong thả nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ anh cũng rõ, từ lúc tới đây, đám thuộc hạ của anh vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay tôi!” “Tôi không giết bọn họ, không phải là tôi không dám, cũng không phải tôi không thể mà tôi biết rõ, bọn họ là thành viên của một tổ chức tên là điện Thần Long, còn anh Tiêu chính là thủ lĩnh của tổ chức đó!” “Tôi rất có thành ý! Không biết anh Tiêu suy nghĩ thế nào?” Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ: “Tín nhiệm!” Người đàn ông trẻ quay đầy lại nhìn Tiêu Chính Văn, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi từ trong kẽ răng thốt lên hai chữ: “Cộng hưởng!” Cộng hưởng mà Âm Dương Tôn nói tới đương nhiên là những nội dung trên phiến đá. Mặc dù nhìn không hiểu những chữ viết trên đó, nhưng trong mơ hồ, Âm Dương Tôn vẫn cảm nhận được nội dung mà thuộc hạ của mình dịch ra có vấn đề lớn. Có một vài chỗ, ý nghĩa quá hỗn loạn mơ hồ, một số chỗ hoàn toàn không biểu đạt được ý của từ. Còn Tiêu Chính Văn là người nhà họ Tiêu, anh biết rõ một loại văn tự từ xa xưa. Loại văn tự này cũng có thể chính là chìa khóa để mở ra bí mật động trời về di tích của Long tộc. Thập Đại Thánh Tôn của phái Quang Minh đều đang tìm kiếm bí mật của Long tộc. Có thể nói rằng điều này liên quan tới việc phái Quang Minh có thể tiếp tục thực hiện được bước tiến đó hay không. Không giống với những cường giả ngoài lãnh thổ khác, phái Quang Minh vẫn luôn hy vọng có thể thông qua di tích của Long tộc để đi con đường riêng so với những cường giả khác. “Được, các anh đã dịch vô cùng chính xác, chỉ là chỗ này dịch sai rồi, chỗ này không phải là Thái Hạo mà Thiếu Hạo, chỗ này, không phải là sự che chở của Long Hồn mà là trái tim của rồng!” Tiêu Chính Văn tiện tay chỉ ra hai lỗi sai rõ ràng nhận thấy. Âm Dương Tôn vội vàng cầm giấy bút, sau khi sửa đổi chữ viết bên trên, vỗ trán nói: “Hóa ra là như vậy!” Sau khi sửa bản dịch, đọc lên rõ ràng trôi chảy hơn nhiều. Mặc dù chỉ sửa hai chỗ nhưng ý nghĩa đã khác hẳn. “Thiếu Hạo?”