Chương 1207 Mây đen che khuất bầu trời. Búi tóc ngang lưng vẫn có thể đung đưa theo gió. Bên cạnh ông ta còn có một thanh kiếm cổ, chuôi và bao kiếm mang phong cách thời Tiên Tần. Bên cạnh ông ta còn có hai bộ xương trắng, xét theo kích thước của bộ xương thì chắc là xương của hai đứa trẻ. Trên hai bên vách tường viết đầy văn tự, Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết là đó là lời tự thuật. Ngay từ đầu người này đã biết về toàn bộ quá trình người tộc Thiếu Hạo tìm kiếm tim rồng, và lai lịch của hàng trăm bé trai bé gái đi theo người đó để tìm kiếm tim rồng. Những bé trai bé gái này đều có xuất thân từ gia đình quý tộc. Hơn nữa phải có tiếng hát hay, lời văn đẹp uyển chuyển, cũng như có thân hình khỏe mạnh. Mà người ngồi đó luôn có một câu hỏi trong lòng. Tại sao tộc trưởng của Thiếu Hạo là Hạo Vũ lại muốn ông ta dẫn theo nhiều đứa trẻ đến vậy? Bọn họ còn phải bôn ba ngàn dặm, đến bờ biển, chế tạo một con thuyền khổng lồ. Con thuyền dài khoảng một trăm bảy mươi mét, rộng sáu mươi mét, vào thời điểm đó, nó đã là một con tàu lớn khiến người ta kinh ngạc. Trên thuyền không chỉ có bé trai bé gái, mà còn có ba nghìn cao thủ trong tộc Thiếu Hạo. Ngoài ra còn có các loại vũ khí như cung nỏ. Thấy vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi hít một hơi thật sâu, từ những trang bị này cho thấy, đây dường như không phải ra biển tìm tim rồng, mà giống đi săn thứ gì đó hơn. Nếu không sẽ không thể giải thích được tại sao lại mang theo nhiều vũ khí đến vậy. Lẽ nào sau khi nhìn thấy rồng thật, bọn họ sẽ bắn chết rồng sao? “Anh Tiêu, những chữ này đang nói về cái gì? Có nói dấu vết của Long tộc ở đâu không?” Âm Dương Tôn nóng lòng hỏi. Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu: “Những chữ này đều đang nói về chuyện ra khơi, bọn họ đã đóng một con thuyền khổng lồ, hơn nữa còn mang theo rất nhiều cung nỏ”. “Cái gì?” Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày. Chuyện này có phần giống với câu chuyện mà gã nghe được về Hạo Vũ lúc ở Vy Hào và Hoa Quốc. Lẽ nào năm đó Hạo Vũ ra biển cũng để tìm kiếm dấu vết của Long tộc sao? “Hơn nữa còn dẫn theo ba nghìn cao thủ tộc Thiếu Hạo!” Tiêu Chính Văn trầm giọng nói. “Ba nghìn cao thủ?” Âm Dương Tôn cũng nghĩ tới điều gì đó. Tiêu Chính Văn lại đi tiếp, càng nhìn, Tiêu Chính Văn càng kinh ngạc. Hóa ra người tộc Thiếu Hạo dẫn theo năm trăm bé trai bé gái là có mục đích khác. Từ ngày thứ năm sau khi ra biển, mỗi ngày ông ta sẽ giết một cặp bé trai bé gái. Sau đó để máu của họ chảy xuống biển, cho đến khi máu chảy hết, thì ném xác họ xuống biển. Phó tộc trưởng đi theo Hạo Vũ không chịu nổi nữa, đến ngày thứ tám, hắn chất vấn Hạo Vũ, nhưng không ngờ cũng bị Hạo Vũ ném xuống biển. Kể từ ngày đó, không ai dám chất vấn Hạo Vũ nữa, cho đến hai mươi ngày sau, một hiện tượng dị thường đã xuất hiện trên biển. Mây đen che khuất bầu trời. Con thuyền khổng lồ dường như đã đi vào một vùng sấm sét dày đặc khiến tất cả mọi người vô cùng sợ hãi, riêng chỉ có Hạo Vũ là cười điên cuồng vì phấn khích.