Chương 1273 “Chủ thượng, mau tránh đi!” Độ Thiên Chân Nhân cũng nóng ruột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Lúc này người nhà họ Lãnh cũng toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn. Bàn tay để trên tay vịn của Lãnh Kế Hồng đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lạnh trên trán cũng nhỏ giọt tí tách. “Anh Tiêu!” Mặt mày Lãnh Hàn Băng trắng bệch đứng phắt dậy, đôi mắt căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn trên võ đài. Lúc này trong mắt Viên Thắng Thiên chỉ còn lại sự phấn khích như thể cụ ta đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn chết thảm dưới kiếm của mình. Mặc dù giết chết một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương bốn sao là chuyện bình thường với cụ ta. Nhưng giết Tiêu Chính Văn lại có ý nghĩa khác hoàn toàn với những người khác. “Chết đi!” Viên Thắng Thiên hét lên một tiếng, tay lại dùng thêm sức chỉ mong sao nhát kiếm này có thể chém Tiêu Chính Văn làm đôi. Gió toát ra từ nhát kiếm mạnh mẽ khiến mái tóc của Tiêu Chính Văn tung bay. Quanh người Tiêu Chính Văn như bị hơi thở chết chóc bao quanh, thậm chí ngay cả Thiên Tử đang xem phát sóng trên tivi cũng không khỏi nhắm mắt lại. Đây là kết cục phải chết! Ngay khi Tiêu Chính Văn sắp rơi vào tuyệt vọng thì anh bỗng nhớ đến những lời ông lão lạ mặt từng nói trong sân nhỏ ở Côn Luân vào ngày hôm đó. Đương nhiên không chỉ có đất, nước, lửa, gió mà hư không mới là thứ không có giới hạn. Hư không? Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cõi lòng Tiêu Chính Văn bỗng chốc trở nên trống rỗng. Mọi suy nghĩ vẩn vơ trong lòng lập tức tan biến. Cảm giác sự chuyển động của không khí xung quanh như cơ thể mình hòa làm một với không khí xung quanh. Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, như thể từng sợi tóc của anh đều giãn ra, bản thân anh chính là một phần trong không khí này. Ngay khoảnh khắc đòn tấn công của Viên Thắng Thiên sắp đánh trúng đầu vai Tiêu Chính Văn, cơ thể anh lập tức lùi ra xa mấy mét. Soạt! Kiếm khí xoẹt qua, cả hiện trường không khỏi vang lên một trận thảng thốt. “Hay lắm!” Thiên Tử đang xem phát sóng tình hình thực tế trước tivi cũng không khỏi hô vang một tiếng. Viên Thắng Thiên không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể tránh được nhát kiếm này. Cụ ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo lúc nẫy, cười nói: “Không nhìn ra cậu còn giỏi như thế. Hừ, tiếc la cậu khhong chạy thoát được đâu.” Vừa nói cụ ta vừa kiễng chân, nhanh như chớp lao về phía Tiêu Chính văn.