Chương 1301 “Phải, trước khi đến đây, tôi đã giết một người tên là Tưởng Văn Lộ và Hách Liên Sinh – một người đã mất tích nhiều năm, thậm chí người nhà ông ta còn không biết ông ta còn sống hay đã chết”. Đây mới là nguyên nhân chính hôm nay Tiêu Chính Văn đến đây. “Ừ, tôi cũng biết Hách Liên Sinh mất tích nhiều năm nay, chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?” Thiên Tử nhíu mày hỏi. Không phải Thiên Tử không đoán ra phía sau Hách Liên Sinh có khả năng là gì, mà Thiên Tử muốn xác định chắc chắn suy nghĩ của mình thông qua Tiêu Chính Văn. “Tôi lờ mờ có cảm giác đằng sau ông Lạc có một thế lực cực kỳ bí ẩn, không ít nhân vật trong võ tông đều là thành viên trong thế lực này. Hơn nữa người đứng sau ông Lạc này rất đáng để chúng ta phải đắn đo cân nhắc”. Tiêu Chính Văn xoa cằm, vẻ mặt nghiêm nghị nói. Nghe thấy thế, Thiên Tử mới đưa tờ danh sách kia cho Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn tiện tay cầm lấy đọc lướt qua, bên trên chỉ có tên nhưng không có cảnh giới của những người này, nhưng có lẽ thấp nhất cũng là cường giả cảnh giới Thiên Vương. “Những người trong danh sách này ít nhất đã mất tích gần hai mươi năm, nếu họ thật sự là người của cùng một tổ chức thì chắc chắn thế lực của tổ chức này vô cùng đáng sợ”. Thiên Tử chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm mặt nói. “Ý của Thiên Tử là tiếp theo có thể bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu sao?” Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ ngay đến một khả năng. Cái chết của Hách Liên Sinh gây ra tổn thất không lớn cho ông Lạc hoặc người đứng sau ông ta, nhưng lại có sức đe dọa cực kỳ lớn. “Thật ra tên họ Lạc và ông Tăng đó đã nghi ngờ kế hoạch của chúng có khả năng bị lộ. Theo tôi thấy, bước tiếp theo có lẽ chúng sẽ kiểm soát, nắm quyền cảnh vệ quân Long Kinh, sau đó sẽ bức ép tôi”. Thiên Tử nheo mắt trầm giọng nói. Ánh mắt Tiêu Chính Văn xoẹt qua một tia sáng lạnh lùng, sau đó khẽ gật đầu. Tiếp theo nên làm gì đã không cần Thiên Tử phải nói rõ nữa, Tiêu Chính Văn cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ. Cuối cùng bây giờ đã có thể sử dụng quả bom mà Long Thất chôn sẵn trước đó rồi. Cũng có rất nhiều người quân Phá Long trà trộn vào trong cảnh vệ quân Long Kinh. Chỉ cần đối phương dám ra tay thì quân Phá Long có thể tước vũ khí của cảnh vệ quân ngay lập tức. “Thiên Tử, tôi nghĩ không thể điều động binh sĩ từ ngoài vào, tôi có thể bảo Long Ngao mai phục ở Long Kinh, một khi có biến chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào”. Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Long Ngao. “Vâng!” Long Ngao đứng nghiêm đáp. “Chỉ là trước khi ván cờ này kết thúc vẫn sẽ còn một trận chiến khốc liệt nữa, đến lúc đó cậu nhất định phải giữ vững tâm tính”. Thiên Tử uy nghiêm nói. “Thiên Tử cứ yên tâm!” Tiêu Chính Văn chắp tay nói.