Chương 1317 Thấy thế Lạc Cửu Anh khẽ nhíu mày, vội vàng bước đến đỡ Trần Quốc Hoa nói: “Anh Trần, anh…” “Anh Lạc, nhà họ Trần chúng tôi sắp bị người ta ức hiếp chết mất. Chúng… bảo ngày mai trước khi mặt trời lặn nhà họ Trần chúng tôi phải giao hết tài sản cho chúng, nếu không chúng sẽ diệt sạch hết nhà chúng tôi!” “Tôi thật sự không còn cách nào khác mới không thể không mặt dày đến cầu cứu. Anh Lạc, mau cứu mạng!” Trần Quốc Hoa nói cứ như thật, khóc càng đau lòng hơn. Ngay cả đệ tử Thanh Phong Môn trong cửa núi cũng xúc động bởi tiếng khóc của cụ ta, đều quay đầu lại nhìn Trần Quốc Hoa. “Hả?” Lạc Cửu Anh nhíu mày, sau đó khó hiểu nói: “Anh Trần, rốt cuộc chuyện là thế nào? Lẽ nào đối phương vô duyên vô cớ muốn âm mưu chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần sao?” Nói đến đây Lạc Cửu Anh nhìn trái nhìn phải đưa mắt ra hiệu cho hai đệ tử dẫn Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân vào nhà trong. Lúc này ở nhà trong, ngoài vài chưởng giáo của Thanh Phong Môn, còn có Đường Bách Thành và mấy thủ lĩnh, phó môn chủ của Lạc Thiên Tông. Thấy Trần Quốc Hoa khóc bù lu bù loa bước vào, mọi người đều nhíu mày. “Ông Lạc, đây là…” Đường Bách Thành chỉ vào Trần Quốc Hoa khó hiểu hỏi. “Haizz, một người anh em kết nghĩa của tôi có lẽ đã bị oan ức gì đó, mọi người không cần để ý đâu”. Dứt lời, Lạc Cửu Anh gọi người lấy hai cái ghế đến để Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân ngồi xuống. “Anh Trần, rốt cuộc là sao thế, cứ nói thẳng tôi nghe xem”. Lạc Cửu Anh nghiêm nghị hỏi. Nghe Lạc Cửu Anh hỏi, Trần Quốc Hoa thêm mắm dặm muối vào kể lại chuyện trước đó cho mọi người cùng nghe. Trần Quốc Hoa vừa dứt lời, Trần Lập Tân lại đứng lên nói: “Các vị môn chủ, các vị có thể vẫn chưa biết tên Tiêu Chính Văn đó quả thật vô cùng ngông cuồng”. “Không chỉ bảo nhà họ Trần chúng tôi giao nộp tài sản, mà còn ép rất nhiều công ty giao nộp toàn bộ tài sản, còn đe dọa công ty nào dám không nghe theo thì cậu ta sẽ đích thân tìm đến tận cửa”. “Chúng tôi đều là những người làm ăn kinh doanh thành thật, đâu phải đối thủ của cậu ta. Mọi người có thể vẫn chưa biết không lâu trước đó, cụ tổ nhà họ Viên đều đã chết trong tay người này. Tiêu Chính Văn này cực kỳ độc ác”. “Khương Vy Nhan là vợ của Tiêu Chính Văn, dùng từ tâm địa rắn rết để hình dung cũng không sai. Người phụ nữ này ỷ vào uy danh của Tiêu Chính Văn cũng làm nhiều chuyện xấu, bây giờ còn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Trần”. Nghe Trần Quốc Hoa và Trần Lập Tân kể thế, Lạc Cửu Anh hơi nheo mắt thỉnh thoảng đánh giá hai bố con này. Hiện giờ danh tiếng của Tiêu Chính Văn cực kỳ tốt. Lạc Cửu Anh cũng có xem chương trình phát sóng trực tiếp trận chiến thực tế vào mấy ngày trước. Thực lực của Tiêu Chính Văn quả thật cực đỉnh, ngay cả Viên Thắng Thiên – cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn. Nhưng trận chiến đó lại không thể nói là do thủ đoạn của Tiêu Chính Văn tàn nhẫn. Dù sao hai bên cũng đang đấu một trận một mất một còn, ai giết ai cũng đã rõ mười mươi. Theo quy tắc của võ tông, chuyện này không thể truy cứu trách nhiệm về sau. Lạc Cửu Anh cũng nửa tin nửa ngờ với những gì bố con nhà họ Trần nói. Một cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao sẽ để ý đến của cải vật chất của thế gian này sao? Tiền chỉ là một con số với những người như thế thôi. “Bốp!” Lạc Cửu Anh còn chưa lên tiếng, Đường Bách Thành là người đầu tiên không thể ngồi yên được nữa. Cụ ta suýt đập nát bàn rượu, tức giận nói: “Hừ! Thằng ranh Tiêu Chính Văn lại dám ngông cuồng như thế, cậu ta làm phản rồi phải không?”