Chiến Thần Bất Bại

chương 1406: vua lion cứng rắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy luồng sức mạnh vô cùng lớn ập xuống, trong lòng Andre khẽ run lên, vội vàng mở miệng nói: “Các vị tiền bối! Tôi không có ý gì khác, chỉ mong mọi người có thể hóa giải ân oán!”

“Dù sao cường giả ngoài lãnh thổ cũng sắp trở về rồi, nếu như…”

“Nếu như? Nếu như cường giả ngoài lãnh thổ trở về, e rằng người đầu tiên phải chết chính là ông! Bàng quan nhìn vương tộc Âu Lục bị tàn sát, ông đã biết tội mình chưa?”

Vua Lion phẫn nộ quát lên.

“Khi Tiêu Chính Văn tới Âu Lục, đáng lẽ ông nên dùng toàn lực đuổi cậu ta ra khỏi lãnh thổ Âu Lục mới phải, nhưng ông không chỉ không làm thế mà còn mắt mở trừng trừng dẫn sói vào nhà, nói ông là phản đồ của Âu Lục cũng không ngoa!”

Vua Arthur cũng lạnh lùng nói.

Andre bị chất vấn liên tiếp, trên trán toát mồ hôi hột, nghiêng đầu nhìn bốn vị cường giả cảnh giới Thiên Thần, thở dài: “Các vị tiền bối, tôi nghĩ các vị hẳn biết rằng, khi cường giả cảnh giới Thiên Thần đánh nhau sẽ gây ra tình cảnh gì!”

“Nếu giao đấu với Tiêu Chính Văn, trăm họ Âu Lục sẽ bị liên lụy! Sở dĩ tôi làm vậy cũng là vì tương lai Âu Lục thôi!”

“Hồ đồ!”

Ahexangin nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng mở lời.

Một luồng sáng bạc rực rỡ bao bọc lấy Andre.

Hiển nhiên, nếu ông ta còn dám nhiều lời, có khả năng Ahexangin sẽ giết chết ông ta luôn!

Mặc dù đều là cường giả cảnh giới Thiên Thần nhưng dù sao Ahexangin cũng cao hơn Andre một bậc.

Hơn nữa, cụ ta dường như sắp đột phá thành cường giả cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao.

Trước mặt cụ ta, Andre cũng chỉ là một kẻ địch nhỏ nhoi!

“Andre, ông có biết, mấy ngàn năm qua, chỉ có một mình Thành Vương Tư có thể bước vào lãnh thổ Âu Lục, nhưng được thế cũng bởi có sự can thiệp của cường giả ngoài lãnh thổ!”

“Hôm nay ông lại để mặc cho một tên nhóc Hoa Quốc ngang nhiên hoành hành ở Âu Lục, ông có biết đây là nỗi nhục nhã lớn nhất của Âu Lục không?”

“Ông cho rằng hôm nay chúng tôi chỉ nhằm vào một mình cậu ta ư? Ông sai rồi! Sau khi cậu ta chết, chúng tôi sẽ tính sổ với ông!”

Giọng nói của vua Arthur lạnh tanh.

Vừa dứt lời, Andre như rơi vào hầm băng.

Ông ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng bốn người này lại muốn tính sổ với mình!

“Tránh ra!”

Vua Arthur lạnh lùng quát!

Andre hít sâu một hơi, không thể làm gì khác ngoài việc dập đầu với bốn người kia, sau đó chậm rãi lui về dưới chân núi!

Vua Lion đưa mắt nhìn Andre rời đi, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn nói: “Người Hoa Quốc kia, Âu Lục chưa bao giờ bị bất kỳ ai xâm phạm, kể cả Thành Vương Tư cũng không được!”

“Cậu còn nhỏ tuổi, nhưng lại dám tới Âu Lục hoành hành, ai cho cậu lá gan và dũng khí đó?”

Cùng với thanh âm chất vấn này, cả tòa núi tuyết cũng phát ra một trận gầm rú ầm ầm!

Ngay cả những người dưới chân núi cũng cảm thấy sợ hãi, thanh âm này hệt như tiếng tuyết lở!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn bình tĩnh lướt qua bốn người.

Âu Lục thật sự có nền móng vững chắc, nhưng anh cũng có con át chủ bài của mình!

“Chỉ dựa vào bốn người các ông à?”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh mở miệng.

“Ồ? Chỉ có bốn người chúng tôi ư? Chàng trai trẻ, cậu đúng là quá ngông cuồng!”

Tiêu Chính Văn vừa nói xong, vua Lion lập tức cao giọng đáp lại.

“Có phải cậu nghĩ chúng tôi không dám giết cậu không? Cậu nghĩ sai rồi, cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Hoa Quốc nhất định không dám ra tay cứu cậu, hôm nay, cậu chắc chắn bỏ mạng tại đây!”

Vua Arthur lạnh lùng thốt lên.

“Tiêu Chính Văn, chỉ dựa vào một mình cậu, nếu có thể làm một trong số bốn người chúng tôi bị thương thì coi như bốn người chúng tôi thua cuộc!”

Dakra bước lên trước, một luồng máu tanh nồng phun ra!

“Ồ? Các người còn muốn chém tôi mà không bị thương hả?”

Tiêu Chính Văn không khỏi cười khẩy.

Nhưng vừa dứt lời, vua Lion đã ra tay trước!

“Gừ!”

Phía sau lưng cụ ta dường như xuất hiện một con sư tử đang gào rống, theo tiếng gầm giận dữ của nó, cả ngọn núi tuyết cũng rung chuyển theo!

Một luồng ánh sáng vàng kim lóe lên, chém về phía Tiêu Chính Văn trong nháy mắt!

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn phất tay, một đóa hoa bạc bay ra từ trong tay anh!

Con dao quân đội năm cạnh mang theo ánh sáng lập lòe bay thẳng đến chỗ ánh sáng vàng kia!

“Ầm!”

Hai người đụng nhau, tòa núi tuyết cũng không chịu nổi áp lực mạnh mẽ đến vậy, bỗng chốc vô số băng tuyết nổ rơi lả tả!

Cùng lúc đó, vua Lion và Tiêu Chính Văn cũng chạm nhau trên không trung!

Chỉ thấy từ trong cơ thể Tiêu Chính Văn toát ra một luồng sáng vàng, hóa thành một con rồng phương Đông khổng lồ, còn kèm theo tiếng rồng gầm!

Một con sư tử và một con rồng vàng đan vào nhau, mọi người đứng dưới trông thấy cảnh cảnh này cũng há hốc mồm!

Đã mấy trăm năm chưa từng xảy ra việc cường giả cảnh giới Thiên Thần tranh đấu, cho dù có ra tay thì cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng nghiền ép hết mọi thứ khác!

Nhưng hôm nay, hai cường giả cảnh giới Thiên Thần lại đang giao đấu quyết liệt.

Chỉ một chút dư âm cũng đủ để san bằng mấy ngọn núi nhỏ xung quanh!

Hơn nữa, đây mới chỉ là chiêu đầu tiên!

Bầu trời xuất hiện mưa mũi tên khí, ùn ùn bắn về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng chỉ vài xíu mũi tên khí này lại biến thành một trận gió nhẹ ngay khi chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đầy ba bước!

Hoàn toàn không có cách nào làm tổn thương Tiêu Chính Văn!

Không tới một giây sau, Tiêu Chính Văn đã đánh hơn nghìn chiêu với vua Lion!

“Khó trách cậu lại ngông cuồng đến thế!”

Vua Lion cắn răng, lạnh lùng nói.

Lúc này, trên người cụ ta khoác áo giáp thánh, tay cầm kiếm thánh!

Có thể nói, sức chiến đấu vốn có cũng được tăng thêm một khoảng lớn!

Còn Tiêu Chính Văn chỉ mới đạt tới thực lực cảnh giới Thiên Thần một sao, lại cứng cỏi chống chọi với cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao là cụ ta!

Khoảng cách giữa hai người bọn họ là một tầng cảnh giới!

Hơn nữa, mỗi một lần bọn họ đối chọi, tia lửa văng khắp nơi, đánh hơn nghìn chiêu, ngay cả kiếm thánh của cụ ta cũng bị chém đứt một lỗ!

Tiêu Chính Văn vẫn vững như Thái Sơn, ung dung tự tại!

Nếu đổi lại là Andre thì e là đã chết dưới kiếm của cụ ta rồi!

“Cậu giỏi lắm, với thực lực cảnh giới Thiên Thần một sao lại có thể đánh một trận với tôi! Đáng tiếc là cậu không chỉ đối mặt với một mình tôi!”

Bóng dáng vua Lion đột nhiên bay ngược về phía sau, thanh kiếm trong tay vung lên, vô số sóng khí hung hãn bắn về phía Tiêu Chính Văn!

Mỗi một đợt sóng khí lại có uy lực như một quả bom hạt nhân nhỏ!

Ngay cả dưới chân núi tuyết cũng phát ra một loạt rung động!

Mọi người dưới chân núi nhìn cảnh tượng này mà không khỏi run sợ!

Chẳng lẽ, đây chính là thực lực của cảnh giới Thiên Thần sao?

So ra thì cảnh giới Thiên Vương hệt như một đứa trẻ ba tuổi!

Tiêu Chính Văn ngoắc nhẹ tay, một màn sáng vàng kim lập tức xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn, những đợt sóng khí kia đều bị màn sáng này hấp thu!

Hả?

Vua Lion thấy cảnh tượng này cũng không khỏi thấy ớn lạnh.

Đòn hiểm này của cụ ta, ngay cả bản thân cụ ta cũng không có khả năng tùy ý hóa giải, mà trước mặt Tiêu Chính Văn lại không thể chống đỡ như vậy sao?

Ngay lúc vua Lion đang hoảng loạn, một trận pháp Lục Mang Tinh Trận màu máu đột nhiên bao trùm từ trên trời, giam Tiêu Chính Văn trong luồng sáng màu đỏ như máu!

Cùng lúc đó, vô số con rắn đỏ to như thùng phuy, thoát ra từ trong Lục Mang Tinh Trận và quấn thẳng lấy Tiêu Chính Văn!

Dakra ra tay ngay thời khắc mấu chốt!

Dẫu sao bốn vị cường giả cảnh giới Thiên Thần ra tay cùng lúc, nhất định không để Tiêu Chính Văn có bất kỳ cơ hội lấy sức nào!

Cùng lúc đó, Ahexangin cũng vung thanh giáo dài trong tay lên.

Tựa như thiên quân vạn mã đồng thời ồ ập về phía Tiêu Chính Văn!

Khí thế kia hệt như sấm đánh, mênh mông vô bờ, lại tựa như cả bầu trời cũng đổ ập xuống người Tiêu Chính Văn!

“Chết đi!”

Vua Arthur cũng giơ thanh kiếm lên, ánh bạc như tuyết, nửa bầu trời phản chiếu màu trắng, vô số ánh sáng màu bạc lập tức bao trùm cả khu vực!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio