Chiến Thần Bất Bại

chương 1446: nhà họ hứa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày sau đó, Tiêu Chính Văn ở nhà cùng vợ con, hơn nữa còn đãi mấy bàn tiệc ở dinh thự để mừng một trăm ngày tuổi cho con trai của mình.

Con trai của anh được đặt tên là Tiêu Chấn Thiên, biệt danh là Thiên Thiên!

Đồng thời, theo thông lệ tên của con trai anh sẽ được viết vào gia phổ.

Khương Vy Nhan ôm lấy Thiên Thiên vừa tròn trăm ngày tuổi, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

Thật ra từ trước đến nay, cô vẫn luôn ấp ủ trong lòng việc sinh con nối dõi cho nhà họ Tiêu.

Bây giờ thì ổn rồi, tên của con trai đã được thêm vào gia phổ, hòn đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Sau đó, Tiêu Chính Văn lại ra lệnh cho Long Nguyệt và Long Ngao chuẩn bị kỹ càng, phải luôn theo dõi mọi hành tung của các cường giả ngoài lãnh thổ và các phái đoàn từ các quốc gia đến xem trận chiến.

Cho dù là giới chính trị hay võ tông Hoa Quốc cũng đều rất coi trọng cuộc đấu lần này giữa các cường giả ngoài lãnh thổ.

Dù sao lần này, các cường giả ngoài lãnh thổ của các nước đều tập trung gần Long Kinh.

Hơn nữa, nhìn bề ngoài đều thân thiện với Hoa Quốc, nhưng trên thực tế lại đang ngầm nổi lên một thế lực lớn phía sau.

Tiêu Chính Văn dẫn theo Độ Thiên Chân Nhân cùng đến Long Kinh, chuyện trong nhà để lại cho Long Nguyệt trông coi, sắp xếp như vậy cũng là để đề phòng bất trắc.

Mấy ngày trước, Độ Thiên Chân Nhân đã đột phá trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần, khi đến Long Kinh, lỡ như có sự cố phát sinh, Độ Thiên Chân Nhân cũng có thể hỗ trợ cho Tiêu Chính Văn!

Khi đến Trần Gia Phố, một thị trấn không nổi tiếng trước đây cách Long Kinh bốn mươi cây số, lúc này đã chật cứng người.

Xung quanh cách mỗi năm bước có một trạm canh giữ, cách mỗi ba bước lại có một trạm gác, tất cả đều là những hộ vệ và vệ sĩ của các cường giả các nước, cùng với nhân viên tuần tra được võ tông Hoa Quốc phái đến.

Mặc dù những người này không phải là quân chính quy, nhưng so về sức chiến đấu thì quân chính quy còn lâu mới có thể so sánh được.

Thậm chí Tiêu Chính Văn cũng đã từng thấy cường giả cảnh giới Thiên Vương một sao trong đội nhân viên tuần tra!

Ngày xưa, cường giả cảnh giới Thiên Vương là người trấn áp cả nước, còn bây giờ lại chỉ thể trở thành nhân viên tuần tra, đúng là thế sự khó lường!

Từ khía cạnh của sự việc cho thấy, những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về lần này, ai cũng là người gây chấn động đương thời!

Hơn nữa, để tiếp đón các cường giả của các nước, các nhà hàng và khách sạn với những phong cách khác nhau đã sớm được xây xong trong thị trấn, thậm chí cả sòng bạc cũng có đầy đủ!

Trong toàn bộ thị trấn, có thể thấy đủ các loại xe sang trọng với giá ngất ngưởng ở bất cứ nơi đâu, hơn nữa có rất nhiều các lãnh đạo cấp cao từ các quốc gia khác nhau đều tập trung đông đúc tại đây!

Những nhân vật quan trọng của năm đại danh sơn và võ tông Hoa Quốc đều xuất hiện ở thị trấn nhỏ vô danh này.

Tiêu Chính Văn vừa đi tới cổng thị trấn, Hứa Thiến đã nhanh chóng ra tiếp đón.

“Anh Tiêu, dọc đường đi anh vất vả rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó trước nhé!”

Hứa Thiến vừa nói, vừa kéo Tiêu Chính Văn vào một nhà hàng Tây bên cạnh.

Hứa Thiến vừa đi vào trong, vừa giới thiệu với Tiêu Chính Văn: “Nhà họ Hứa chúng tôi vẫn là gia tộc lớn ở gần đây, cuộc đấu lần này, nhà họ Hứa chúng tôi lại là một trong những người tổ chức, cho nên mọi thứ trong thị trấn đều do họ Hứa chúng tôi làm chủ!”

“Cho dù là ai cũng phải nể mặt nhà họ Hứa khi đến Trần Gia Phố!”

“Hơn nữa, cụ tổ nhà họ Hứa còn đích thân ra tay bố trí trận pháp xung quanh, chỉ cần có người dám gây rối, thì những trận pháp này nhất định sẽ khiến cho người đó có đi mà không có về!”

Hứa Thiến vừa nói, vừa chỉ về phía xa.

Tiêu Chính Văn cũng ngước đầu lên nhìn.

Quả nhiên, toàn bộ thị trấn gần như liên kết thành một thể với những dãy núi xung quanh.

Những tòa tháp cao trên núi và những tòa nhà trong thị trấn vừa vặn tạo thành một trận pháp lớn trong dãy núi tích hợp với phòng thủ và tấn công!

Xem ra người này cũng khá giỏi về mặt hình thành trận pháp.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, trận pháp này đúng là có thể ngăn cản hậu quả của những cường giả cảnh giới Thiên Thần ra tay, nhưng vẫn khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến những người dân gần đó.

“Anh Tiêu, thật ra nhà họ Hứa chúng tôi là người kế thừa Lỗ Ban Thư, hơn nữa, từ đời Tần đến nay, chỉ có nhà chúng tôi mới được Công Du Ban truyền lại và kế thừa!”

Hứa Thiến nói với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Tiêu Chính Văn cũng khá ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

Khi nhắc đến Công Du Ban, hầu như ai cũng biết rằng đó là người sáng lập trận pháp thật sự từ thời Tần đến nay!

Trận pháp của đời sau có rất nhiều, cũng đều có nguồn gốc từ Lỗ Ban Thư của Công Du Ban!

Có điều, sau nhiều cuộc chiến thăng trầm của Hoa Quốc, tính thừa kế của Công Du Ban đã bị phai nhạt khỏi Hoa Quốc!

Thậm chí vẫn có người cho rằng Công Du Ban đã bị thất truyền từ lâu.

Không ngờ nhà họ Hứa lại là hậu duệ của Công Du Ban!

“Tiểu Thiến!”

Đúng lúc này, một giọng nói già nua, lạnh lùng cắt ngang lời nói của Hứa Thiến.

Hứa Thiến vội vàng tìm kiếm giọng nói được phát ra, chỉ thấy một ông lão tóc trắng đang đẩy cửa đi vào nhà hàng.

“Ông nội, sao lại là ông? Người này chính là ân nhân cứu mạng của cháu, vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, anh Tiêu!”

Hứa Thiến giới thiệu với ông lão.

Ông lão nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ gật đầu.

Chỉ có điều, ba từ “vua Bắc Lương” nếu vào một năm trước có lẽ sẽ rất đáng giá.

Nếu như lúc đó ông lão nhìn thấy Tiêu Chính Văn cũng phải khom người cúi lạy!

Tuy nhiên, lần này thì khác.

Hôm nay, đừng nói là vua Bắc Lương, cho dù là Thiên Tử cũng không đáng nhắc đến.

Vì vậy, ông lão chỉ khẽ gật đầu với Tiêu Chính Văn nhưng lại không hành lễ.

“Cậu Tiêu, Tiểu Thiến không hiểu chuyện, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, nhưng cậu cũng đừng tin!”

Ông lão chậm rãi mở miệng nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng ngẩng đầu lên, đánh giá ông lão!

Chỉ thấy ông lão râu tóc bạc phơ, trên người mặc một bộ áo dài màu trắng, nhìn từ xa thật sự bất phàm.

Hơn nữa thực lực cũng tầm cỡ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, lại thêm việc tinh thông trận pháp, miễn cưỡng có thể xem là cao thủ cảnh giới Thiên Vương đỉnh cao.

“Tôi là Hứa Thiên Chí, rất cảm ơn cậu Tiêu trước đây đã ra tay cứu giúp!”

Sau khi ông lão ngồi xuống mới chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.

Mặc dù miệng ông lão nói lời cảm ơn, nhưng vẻ mặt lại hơi kiêu căng.

Suy cho cùng những lời vừa rồi của Hứa Thiến cũng không phải là lời trẻ con, nhà họ Hứa quả thật là hậu duệ duy nhất của của Công Du Ban!

Ngày nay chỉ có một số ít người có thể được gọi là cao thủ võ thuật ở Hoa Quốc, hơn nữa tinh thông trận pháp lại có một gia tộc được kế thừa trận pháp hoàn chỉnh, gần như đã rất hiếm hoi!

Cho dù là các cao nhân của một số danh sơn cũng phải nhún nhường vài phần trước nhà họ Hứa!

Ngoài nhà họ Trương thì gần như không ai có thể lay động được địa vị của nhà họ Hứa trong lòng năm đại danh sơn!

Vì vậy, trong mắt Hứa Thiên Chí, Tiêu Chính Văn - vua Bắc Lương vốn không đáng một xu!

Điều quan trọng nhất là lần này cụ ta rất được tôn sùng khi ngay cả Từ Thiên Thuật cũng phải đích thân phái người mời cụ ta xuống núi?

Từ Thiên Thuật đã cầu xin người khác bao giờ?

Ít nhất ở Trần Gia Phố, có rất nhiều nhân vật lớn cũng phải nể mặt cụ ta, thậm chí ngay cả ông La của Hoa Sơn cũng đã đích thân gặp cụ ta.

“Ông khách sáo rồi, những việc này cũng là việc tôi nên làm!”

Tiêu Chính Văn cười nhẹ, cũng không nói nhiều.

Sau đó, mọi người nói xã giao vài câu, Hứa Thiên Chí định đứng dậy rời đi.

Hôm nay cụ ta đích thân đến đây chẳng qua chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình!

Còn muốn cụ ta ăn cơm với Tiêu Chính Văn, thì e rằng Tiêu Chính Văn vẫn chưa có tư cách!

Lần này, không những các cường giả ngoài lãnh thổ trở về mà còn có người nhà họ Trương của Thiên Sơn và người thân của Từ Thiên Thuật cũng đã đến đây.

Xét về thân phận, ngẫu nhiên chọn một người trong số họ cũng cao hơn Tiêu Chính Văn mấy bậc, sao cụ ta có thể ở lại dùng bữa chung bàn với vua Bắc Lương đã “lỗi thời” được chứ?

Nếu không phải bởi vì Tiêu Chính Văn có ơn cứu mạng Hứa Thiến thì cụ ta thậm chí cũng sẽ không gặp mặt Tiêu Chính Văn!

“Vua Bắc Lương, bây giờ không còn được như xưa nữa, toàn bộ thị trấn này đã tề tựu đông đủ những nhân vật lớn của các nước, hơn nữa không ít người từ vùng ngoài lãnh thổ trở về và những người thân của các cường giả ngoài lãnh thổ, vì vậy tuyệt đối đừng gây rắc rối ở đây!”

“Nếu không, cho dù là tôi cũng khó bảo vệ cho cậu một cách chu toàn!”

Trước khi đi, Hứa Thiên Chí để lại lời nhắn với Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ông nội! Anh Tiêu…”

Hứa Thiến nghe những lời này cũng hơi sốt ruột, vội vàng đứng dậy muốn giải thích vài câu lại bị Hứa Thiên Chí ngắt lời.

“Tiểu Thiến, lát nữa cháu tiếp đãi cậu Tiêu giúp ông, sắp xếp cho cậu Tiêu qua đêm ở nhà trọ bên Trấn Tây, ông còn có việc quan trọng cần phải làm!”

Nghe thấy Hứa Thiên Chí nói xong, Hứa Thiến không khỏi ngơ ngác.

Trong thị trấn rõ ràng có khách sạn năm sao, nhưng lại bắt Tiêu Chính Văn sống trong một nhà trọ nghèo nàn rách nát!

“Ông nội, trong khách sạn có nhiều phòng trống như thế, tại sao…”

“Không có lý do gì, phòng bên kia đã được đặt hết rồi!”

Hứa Thiên Chí lạnh lùng nói.

Cái gì?

Một nghìn căn phòng đều đã được đặt hết rồi ư?

Hứa Thiên Chí hất tay áo đi ra ngoài, Hứa Thiến cũng vội vàng đuổi theo sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio