Chiến Thần Bất Bại

chương 1503-1504

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1503: Đại hội võ lâm bắt đầu

Nhà họ Đàm cũng không phải là gia đình quyền quý gì ở tỉnh Xuyên, nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở Hoa Quốc.

Nhà này có hai người tuổi còn trẻ mà đã có khả năng đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Dù sau khi linh khí khôi phục, lứa người trẻ tuổi của võ tông và năm đại danh sơn có không ít người đột phá cảnh giới Thiên Thần.

Nhưng gia tộc có mạnh hơn nữa cũng không thể nào so được với võ tông và năm đại danh sơn!

Vì vậy, nhà họ Đàm lại là gia đình xuất sắc trong các gia tộc!

Hơn nữa, nhà họ Đàm không chỉ vượt xa người khác trên con đường võ đạo, mà kể cả trên phương diện sản nghiệp cũng là một gia tộc lớn với tài sản hàng tỷ tệ.

Trong tất cả các gia tộc võ đạo quyền quý ở Hoa Quốc mà nói, nhà họ Đàm chắc chắn là nhân vật hàng đầu!

Sau khi liếc mắt nhìn mấy người nhà họ Đàm, Chu Hạo Nhiên lập tức thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu đã thấy tông chủ Thiên Thanh Tông đang nhìn thẳng qua bên này.

Hơn nữa, vẻ mặt đối phương còn vô cùng nghiêm túc, không mấy thiện cảm!

Chu Lâm Lâm cũng nhìn qua ông cụ bên cạnh, ông cụ dửng dưng nhìn mấy người nhà họ Chu, vẻ mặt không hòa hoãn cũng không mang ý thù địch.

Ông cụ này chính là các chủ của Thiên Phong Các.

Nghe nói, sau khi linh khí khôi phục không lâu, người này đã đột phá cảnh giới Thiên Thần, giờ đã là cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao.

Mà bây giờ, đã năm năm trôi qua, thực lực chắc hẳn cũng tăng lên không ít.

Có thể nói, không chỉ tỉnh Xuyên, kể cả gia tộc quyền quý nổi danh và tông môn cũng phái đại diện tới.

Hơn nữa, bất kỳ môn phái nào có mặt hôm nay cũng là những sự tồn tại mà nhà họ Chu không dám chọc vào.

Chọn bừa một người trong những người này cũng đủ gây chấn động một phương, hoặc quyền uy một cõi.

Trước mắt họ, nhà họ Chu nhỏ bé như con sâu con kiến.

Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Chu Hạo Nhiên bỗng thấy áp lực như núi lớn, mỗi một bước đi nặng như đeo ngàn cân.

“Nhà họ Chu?”

Lúc này, một người mặc đạo bào của đệ tử quan môn Thiên Sơn tiến lên một bước, chắp tay ôm quyền hỏi Chu Hạo Nhiên.

Chu Hạo Nhiên vội vàng gật đầu đáp: “Tôi là Chu Hạo Nhiên!”

“Ừ, lại đây ngồi đi!”

Vừa nói, người đệ tử Thiên Sơn kia vừa cười khẩy, dẫn Chu Hạo Nhiên đi tới hàng trước.

Trong lúc bước đi, trong lòng Chu Hạo Nhiên cũng thầm thấy không ổn!

Dựa vào thực lực của nhà họ Chu, đừng nói là ngồi hàng đầu, cho dù ngồi ở hàng chót cùng với những người này cũng đã là vinh hạnh trời cao ban cho!

Để người nhà họ Chu ngồi ở hàng trước, chỉ có một khả năng, đó là đối phương sẽ ra tay với nhà họ Chu bất cứ lúc nào.

Ngồi hàng đầu là để cho người nhà Chu không có chỗ trốn mà thôi.

Theo Chu Hạo Nhiên đi từng bước một về phía hàng đầu tiên, từng ánh mắt lạnh thấu xương liên tiếp nhìn về phía hai bố con ông ta.

Nhất là người đàn ông trẻ tuổi, khí thế phi phàm đang ngồi trên khán đài cao cao.

Người này khí thế hiên ngang, không giận vẫn uy.

Nhưng đối với người nhà họ Chu thì lại cảm thấy như đang bị áp bức bởi một sức mạnh vô hình.

Ngay khi ánh mắt cùng va phải người này, trong lòng Chu Lâm Lâm trở nên nặng nề, cảm giác nóng ruột khó mà giải thích nổi bỗng dấy lên.

Đàm Hồng!

Nhân tài xuất sắc của phái Thiên Sơn, đã đột phá cảnh giới Thiên Thần một sao!

Trong số những người trẻ tuổi cùng trang lứa, hắn là một cao thủ tuyệt thế!

Mà bên người hắn còn có một người đàn ông trông hết sức nho nhã đang ngồi.

Người này đang cười cười nói nói với Đàm Hồng, nhìn là biết quan hệ của hai người họ không tầm thường!

Toàn bộ đại hội võ lâm, hầu như không ai không biết, không ai không hiểu, hắn chính là thiếu niên thiên tài của nhà họ Trương ở Thiên Sơn – Trương Lăng Phong!

Thấy hai vị cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao cùng tuổi cùng ngồi đó, Chu Lâm Lâm không khỏi sững sờ.

Vừa nãy những người đó đã mang đến cho cô ấy áp lực quá lớn, nhưng so với hai người trước mặt thì mấy người kia vốn chẳng là gì!

Dù gì thì bọn họ gần như đều là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hoặc sắp đột phá tầng thứ của cảnh giới Thiên Thần.

Nhưng Đàm Hồng và Trương Lăng Phong thì khác, hai người họ đều là cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao chân chính!

“Haiz! Hôm nay nhà họ Chu ắt sẽ gặp đại nạn!”

Ông cụ vừa nhìn Chu Hạo Nhiên chằm chằm chợt lắc đầu thở dài nói.

“Ai bảo Chu Lâm Lâm không có mắt, dám đắc tội với trưởng lão của Kiếm Các Thiên Vân Sơn! Đối với nhà họ Chu bọn họ thì đây đã là sự ban ơn lớn nhất rồi!”

Người đàn ông trung niên mặc đạo bào bên cạnh cũng nói theo.

Đừng nói chỉ một nhà họ Chu bé xíu, cho dù là các tông chủ tông môn đang ngồi đây cũng không dám động vào nhà họ Đàm!

“Hôm nay, toàn bộ võ tông đều biết chuyện này, nếu không nghiêm trị nhà họ Chu thì mặt mũi Thiên Sơn biết để đi đâu? Nếu không làm gương thì chẳng phải bất kỳ tên đệ tử tông môn nào cũng có thể giết hại đồ đệ Thiên Sơn?”

“Không sai, cho dù chỉ để ra oai thì Thiên Sơn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho nhà họ Chu!”

“Haiz, sợ là không chỉ mình Thiên Sơn mà ngay cả võ tông Hoa Quốc, sau này nhà họ Chu khó mà sống nổi. Cho dù hôm nay may mắn thoát được một kiếp thì sau này ắt cũng sẽ bị Thiên Sơn tắm máu báo thù!”

Từng đợt bàn tán xôn xao truyền đến từ phía sau, Chu Lâm Lâm nghe mà thấy lòng nguội lạnh!

Dù gì những người đó cũng là tiền bối của võ tông.

Bọn họ am hiểu hơn bất kỳ ai về mặt tối của võ tông!

Cái gọi là chính phái, cái gọi là danh sơn, chẳng qua cũng chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.

Thủ đoạn của những người này so với các thứ cùng hung cực ác kia chỉ có hơn chứ không có kém!

“Chu Hạo Nhiên, chẳng lẽ các người không biết, tham gia đại hội võ lâm phải đến trước một ngày sao? Lẽ nào nhà họ Chu các người lại đặc biệt hơn?”

“Không sai, cho đù đại hội võ lâm được tổ chức ở đâu thì đều là sự kính trọng mà những người tập võ như chúng ta dành cho tổ sư gia, nhà họ Chu các người lại ung dung đến muộn, đó là bất kính với tổ sư, hay có ý bất mãn với Thiên Sơn?”

“Theo tôi thấy, cái đuôi của nhà họ Chu mấy người vẫy tới tận trời rồi nhỉ, có phải đã không thèm đếm xỉa gì tới Thiên Sơn lâu rồi không?”

Mấy đệ tử mặc đạo bào phái Thiên Sơn dùng giọng điệu lạnh lùng chất vấn.

Bọn họ vừa dứt lời, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm hai bố con Chu Hạo Nhiên.

Thực ra, không phải bố con Chu Hạo Nhiên cố ý đến trễ, mà vì nhà họ Chu bọn họ là người cuối cùng nhận được thiệp mời.

Hoặc nói, vốn dĩ nhà họ Chu bọn họ không có tư cách tới tham gia đại hội võ lâm!

Dù vừa nhận được thiệp mời là đi ngay trong đêm, thì đương nhiên cũng sẽ đến trễ một ngày so với những người khác.

“Thưa mọi người, chúng tôi không hề có ý này, cho dù là tổ sư hay Thiên Sơn thì nhà họ Chu chúng tôi đều vô cùng tôn trọng, nhưng mà, chúng tôi mới vừa…”

Chưa chờ Chu Hạo Nhiên nói xong, một đệ tử Thiên Sơn đã lạnh lùng ngắt lời: “Hừ! Chu Hạo Nhiên, nhà họ Chu các người coi trọng Thiên Sơn thật sao?”

“Vậy tôi hỏi ông, thi thể của các sư đệ của tôi đang ở đâu?”

“Có câu nói, đánh nhau không giỏi bằng người ta thì biết điều ngậm miệng lại! Mấy đứa sư đệ của tôi kỹ năng không bằng ai, bị giết bị chém thì Thiên Sơn chúng tôi cũng không một lời oán hận! Nhưng ít ra phải để chúng tôi sống thấy người, chết thấy xác chứ!”

Hàm ý đã quá rõ ràng.

Chu Hạo Nhiên nghe thế thì bất đắc dĩ nhìn con gái.

Đúng là chuyện này Chu Lâm Lâm làm hơi quá.

Sau khi giết hai gã đệ tử Thiên Sơn xong, vì để không vướng phải rắc rối lớn hơn, Chu Lâm Lâm đã dùng bột hóa xác, khiến thi thể của hai gã đệ tử Thiên Sơn kia biến thành vũng máu!

Ngay lúc Chu Hạo Nhiên bị hỏi đến mức cứng họng, không cách nào nói lại được thì một người đàn ông trung niên chậm rãi bước lên đài cao, lạnh lùng nói: “Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, oan gia nên cởi không nên buộc!”

“Nếu đã đủ người rồi thì đại hội võ lâm hôm nay chính thức bắt đầu!”

Người đó là một vị chủ sự của Thư Kiếm Viện Thiên Sơn.

Lúc này ông ta đi ra quát tháo, ý bảo đệ tử của mình ngừng lại, thật ra cũng chỉ cố tình bày vẽ cho mọi người dưới khán đài xem mà thôi.

Để cho tất cả mọi người đều thấy sự độ lượng của Thiên Sơn!

“Năm nay đã là năm thứ năm sau khi linh khí khôi phục, cho nên tôi cũng hy vọng mọi người có thể thi triển toàn bộ bản lĩnh thực sự của mình trên võ đài, để chúng ta có thể giao lưu trao đổi lẫn nhau!”

Người đàn ông trung niên nói xong thì đưa mắt nhìn Đàm Hồng trên khán đài.

Đàm Hồng lập tức hiểu ý, chậm rãi đứng dậy, đi về phía võ đài.

“Các vị, tôi từng nghe nói, nhà họ Chu có một loại trận pháp tên là Đại Hắc Thiên! Trong phút chốc, đất trời điên đảo, rồng quẫy núi non, vô cùng kỳ diệu. Hôm nay, Đàm Hồng tôi muốn học hỏi một chút, mong cô Chu khai sáng cho tôi!”

Đàm Hồng nói xong, tia sáng lạnh lẽo trong mắt hắn quét về phía Chu Lâm Lâm.

Chương 1504: Không trả giá nổi đâu

Nghe thấy lời này, trong lòng Chu Hạo Nhiên và Chu Lâm Lâm đều trầm xuống!

Đại Hắc Thiên mà Đàm Hồng nói, đúng là một loại trận pháp bí mật thất truyền của nhà họ Chu!

Hơn nữa, trước kia cụ tổ của nhà họ Chu, đã dùng trận pháp bí mật này đi khắp thiên hạ, hiếm có đối thủ.

Nhưng từ sau khi cụ tổ mất, nhà họ Chu đã không còn ai tinh thông trận pháp này nữa.

“Cậu Đàm nói đùa, từ sau khi cụ tổ nhà tôi cưỡi hạc về Tây Thiên, nhà họ Chu chúng tôi đã không còn ai tinh thông thuật này nữa!”

Chu Hạo Nhiên vô cùng lịch sự mở miệng nói.

Loại trận pháp này, tuy có uy lực cực lớn, nhưng không phải ai cũng có thể luyện thành được.

Như Chu Hạo Nhiên, tuy lúc còn trẻ, cũng từng khổ luyện mười mấy năm, nhưng đến Đại Hắc Thiên sơ cấp nhất cũng không thể nào đạt được.

Cái gọi là Đại Hắc Thiên, là trận pháp phụ đã sử dụng tại Phi Lục cùng Tiêu Chính Văn hôm đó.

Rất nhiều ngôi sao che lấp bầu trời, sau đó tụ khí thành rồng, dùng hơi thở của rồng giết địch!

Nói ra thì đơn giản, làm được lại rất khó.

Đừng nói đến hơi thở của rồng, ngay cả tụ khí, Chu Hạo Nhiên cũng không làm được!

Chỉ là lời nói của Chu Hạo Nhiên vừa dứt, một người đàn ông trung niên bên cạnh cười nhạt nói: “Vừa nãy chủ sự của Thiên Sơn đã nói rồi, mọi người chúng ta đừng giấu giếm nữa, nhà họ Chu cũng đến lúc bộc lộ hết cho chúng tôi xem thử rồi!”

“Không sai, toàn bộ võ tông, ai mà không biết thuật bí mật của nhà họ Chu, truyền từ tổ tiên Hoa Sơn, hơn nữa chỉ có người nhà họ Chu các người biết, nhưng gia chủ Chu lại đùn đẩy trách nhiệm trước mặt chúng tôi, đây là ý gì vậy?”

“Theo tôi thấy, người nhà họ Chu, căn bản không coi chúng tôi ra gì!”

Vài người chủ động lấy lòng môn chủ Thiên Sơn, không đợi phía Thiên Sơn lên tiếng, đã đứng dậy chất vấn trước.

Những người này vừa mở miệng, tất cả những người còn lại cũng cười nhạt nhìn về phía bố con nhà họ Chu!

“Các vị nói quá rồi! Nhà họ Chu chúng tôi trước nay chưa từng…”

“Nói quá? Một tháng trước ngay tại đây, Từ Hạc Minh tôi đã sai người đi thăm dò rõ ràng, con gái ông Chu Lâm Lâm tinh thông chiêu thức này, lẽ nào, nhà họ Chu thật sự coi thường chúng tôi sao?”

Người đàn ông trung niên tên là Từ Hạc Minh đột nhiên đứng dậy, chất vấn với vẻ mặt đầy nham hiểm.

Tông chủ của Thiên Thanh Tông chau mày, có phần không dám tin, nói: “Anh Từ, lẽ nào nhà họ Chu bây giờ vẫn còn người tinh thông trận pháp Đại Hắc Thiên sao?”

Đừng nói ông ta không tin, hơn chín phần mười trong số người đang ở đây, đều không tin!

Một mặt, đó là sư tổ Hoa Sơn vì cảm ơn nhà họ Chu năm đó đã giúp đỡ, đặc biệt tặng cho nhà họ Chu trận pháp bí mật.

Cũng là nguyên nhân này, tuy loại trận pháp này có uy lực vô cùng, nhưng tu luyện lại cực kỳ phức tạp!

Không phải ai cũng có thể luyện thành được.

Cho dù là nhà họ Chu, cũng từ trăm năm trước, đã sớm không còn ai có thể truyền thừa thuật bí mật này nữa.

Không chỉ là năm đại danh sơn hiểu rõ trong lòng, ngay cả nhiều tông môn và thế gia cũng biết rõ mồn một.

Nếu không, nhà họ Chu cũng sẽ không một mực khiêm tốn như vậy!

“Sao thế, chẳng lẽ tông chủ Thừa cũng nghi ngờ năng lực của tôi à?”

Từ Hạc Minh híp mắt lại, lạnh giọng chất vấn.

“Ai!”

Tông chủ của Thiên Thanh Tông khẽ thở dài.

Đến bây giờ, ai mà chẳng biết ý đồ trong đó.

Người Thiên Sơn đang trách người nhà họ Chu đã giết chết người kế thừa, lúc này mới chủ động lên đài khiêu khích!

“Theo tôi thấy, trái lại nhà họ Chu có thể thử mà, hơn nữa, đấu võ không phải vốn có ý hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ sao, gia chủ Chu, ông nói xem?”

Trương Lăng Phong bên cạnh vẫn luôn không mở miệng, đột nhiên lên tiếng nói.

Sau khi nghe Trương Lăng Phong nói, trong lòng Chu Hạo Nhiên không khỏi chùng xuống.

Thái độ của Trương Lăng Phong, nói lên rằng nhà họ Trương của Thiên Sơn cũng có ý nhằm vào nhà họ Chu.

Có thể nói, hai bố con họ hôm nay sẽ chết chắc.

“Hừ, không phải các người ức hiếp hai bố con chúng tôi ít người yếu thế sao? Cùng lắm thì chết thôi!”

Chu Lâm Lâm quả thực đang giận bố mình bị người ta không ngừng ức hiếp, lạnh giọng nói.

Từ khi đến chân núi Thiên Sơn, Chu Lâm Lâm đã không còn ôm một tia ảo tưởng sống sót nào nữa.

Dù sao cũng là đường chết, cần gì phải nuốt giận chịu đựng?

Nghĩ đến đây, Chu Lâm Lâm bước lên võ đài.

“Cô gái, cô nói vậy cũng không đúng, đại hội võ lâm vốn là nơi mọi người trao đổi lẫn nhau, lúc trước, nhà họ Chu không đến tham gia, chúng tôi cũng học hỏi lẫn nhau như vậy!”

Đàm Hồng cười nhạt nói.

“Học hỏi lẫn nhau? Anh gọi đây là học hỏi lẫn nhau sao? Một người cảnh giới Thiên Thần, khiêu chiến tôi, một người cảnh giới Thiên Vương bốn sao, học hỏi lẫn nhau kiểu gì? Chi bằng nói là các người muốn mượn cớ giết người, báo thù cho đồ đệ điên cuồng của Thiên Sơn các người mà thôi!

Chu Lâm Lâm nói thẳng ra suy nghĩ chân thực trong lòng người Thiên Sơn, không hề trốn tránh.

"To gan!"

“Không biết xấu hổ!”

Mọi người Thiên Sơn nghe Chu Lâm Lâm nói vậy, rối rít đập bàn đứng dậy.

Cho dù lời Chu Lâm Lâm nói đều là sự thật, mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng.

Nhưng có vài lời, nếu như nói rõ ra, sẽ làm tổn hại đến danh dự của Thiên Sơn!

Đàm Hồng khoát tay, tỏ ý mọi người của Thiên Sơn yên tĩnh lại, sau đó cười nhạt nói: “Chu Lâm Lâm, đấu võ học hỏi lẫn nhau không phụ thuộc vào cảnh giới, chỉ có so chiêu cùng cao thủ, mới có thể có được, đây là điều mà người tập võ chúng ta đều rõ!”

“Hơn nữa, tôi cũng chỉ muốn lĩnh giáo tuyệt chiêu của nhà họ Chu, không hề có ý nhằm vào ai!”

“Nếu Thiên Sơn chúng tôi quả thật muốn giết cô báo thù, còn cần mời người nhà họ Chu các người đến sao? Tùy tiện sai vài đệ tử, đã có thể khiến nhà họ Chu các người, biến mất khỏi đời này một cách yên lặng không một tiếng động rồi!”

Chu Lâm Lâm cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn về phía Đàm Hồng nói: “Hừ, người của Thiên Sơn các ông, quả nhiên đều là ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang! Đến tận hôm nay, vẫn không dám thừa nhận suy nghĩ xấu xa trong lòng mình!”

“Cô gái, cô lại bêu xấu Thiên Sơn của tôi nữa rồi, nhưng Thiên Sơn chúng tôi đã từng ra tay với cô chưa? Huống chi, tôi đã nói không chỉ một lần rằng tôi chỉ muốn lĩnh giáo tuyệt chiêu của nhà họ Chu mà thôi!”

“Trong võ tông, có ai không biết, tiền bối Chu Vọng Hải oai phong lẫm liệt, hơn trăm năm trước, từng lấy cảnh giới Thiên Thần, nghênh chiến cường giả Thiên Vương, tuy đã thua, nhưng thua trong vinh quang!”

“Vì Hoa Quốc ta chống lại các quốc gia khác, thật là anh hùng! Nhà họ Chu hôm nay, lại sa sút như thế, đời chúng tôi quả thật không nhìn nổi nữa, mới hy vọng nhà họ Chu, có thể mượn cơ hội này, tạo ra thành tựu xuất sắc!”

“Cô cũng không nên hiểu nhầm suy nghĩ trăn trở của Thiên Sơn chúng tôi!”

Đàm Hồng chắp một tay sau lưng, đứng ngạo nghễ trên võ đài phong độ ngời ngời!

Nếu không phải người dưới đài từ lâu đã biết Đàm Hồng vốn là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi thì sẽ coi lời hắn nói là thật mất!

“Hừ! Được! Người nhà họ Chu, dù chết cũng tuyệt đối không cúi đầu!”

Chu Lâm Lâm vừa nói, nắm chặt tay, muốn ra tay với Đàm Hồng.

Đang lúc ấy, đột nhiên có một giọng nói từ sau lưng cô ấy truyền tới.

“Ai muốn lĩnh giáo Đại Hắc Thiên?”

Cùng với giọng nói này vang lên, mọi người trong sân không khỏi quay đầu lại nhìn ra sau lưng.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài bay bay, đang chậm rãi đi về phía lôi đài.

“Ông chủ!”

Chu Lâm Lâm nhìn thấy người đến là Tiêu Chính Văn, không khỏi trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên sợ hãi.

Không chỉ Chu Lâm Lâm nhận ra Tiêu Chính Văn, ngay cả Lý Tiểu Phi trong đám đông cũng đứng vụt dậy.

Thấy Tiêu Chính Văn, Trương Lăng Phong đang nhìn trên đài, trong nháy mắt ngây người ra như phỗng, ngay cả hai tay đặt trên tay vịn của cái ghế, cũng không ngừng run rẩy.

“Chu Lâm Lâm, không đi làm, cũng không gọi điện thoại cho chị Vy Nhan của cô, có biết chúng tôi lo lắng cho cô lắm không?”

Tiêu Chính Văn vừa đi về phía lôi đài, vừa trầm giọng trách móc.

“Anh Tiêu… Anh, sao anh tìm được đến đây, mau về đi!”

Chu Lâm Lâm vừa nói, vừa lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Với góc nhìn của cô ấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua là một người bình thường, anh đến nơi này, nào khác gì đi tìm cái chết?

Đám người này sẽ không có bất kỳ chút lòng cảm thông nào với người bình thường!

Tiêu Chính Văn căn bản không để ý đến Chu Lâm Lâm, mà giẫm lên nấc thang, đi thẳng một mạch lên lôi đài!

“Không phải anh rất muốn thấy Đại Hắc Thiên sao? Tôi có thể cho anh toại nguyện”.

Vừa nói, Tiêu Chính Văn bước lên phía trước, ngăn Chu Lâm Lâm lại ở sau lưng.

"Ông chủ!"

Chu Lâm Lâm còn muốn tiếp tục khuyên Tiêu Chính Văn nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn khoát tay ngăn lại.

“Hừ, mày là ai?”

Đàm Hồng lạnh lùng nhìn đánh giá Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi.

Người trước mắt này, càng nhìn càng thấy quen, nhưng Đàm Hồng lại nhất thời không nhớ ra nổi là đã từng thấy gương mặt này ở đâu rồi!

“Tôi là ai không quan trọng, không phải anh muốn thấy Đại Hắc Thiên sao, trái lại tôi vui lòng thỏa mãn nguyện vọng của anh, nhưng cái giá phải trả e rằng anh không chịu nổi!”

Tiêu Chính Văn nói với giọng lạnh như băng.

“Ông chủ, anh tuyệt đối đừng bốc đồng”.

Lần này Chu Lâm Lâm thật sự nôn nóng, vội vàng tiến đến kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn.

“Cho dù là võ tông, hoặc là danh sơn, cũng không thể làm xằng làm bậy, càng không thể coi mạng người như cỏ rác!”

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio