Chiến Thần Bất Bại

chương 1532-1537

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1532: Cường giả của Vy Hào đến

Vừa nãy, mấy người Triệu Thiên Hoà còn nghĩ xem làm sao để ra oai phủ đầu với Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ thì sao?

Có điều, mấy người bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao thôi!

Không gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Đặc biệt là mấy người Triệu Thiên Hoà bị tát vào mặt càng tỏ ra lúng túng hơn.

Nếu như đối phương thật sự là Tiểu Thái Tông thì mấy người bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, trong ánh mắt không có chút khinh thường và chế nhạo nào nữa.

Quý Sương Nhi đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi tới lúc này cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Chúng tôi hân hạnh được gặp cậu chủ năm!”

Mọi người đồng loạt khom lưng nói với Tiêu Chính Văn!

Bởi vì Tiểu Thái Tông xếp thứ năm trong nhà họ Quý nên ở vùng ngoài lãnh thổ, mọi người đều cung kính gọi ông ta là cậu chủ năm!

Lúc này, không chỉ có môn chủ của các tông môn không dám thở mạnh mà ngay cả đại diện mà năm đại danh sơn cử đến cũng cung kính đứng đó.

Thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn cũng không có.

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, sải bước đến trước vị trí chủ toạ.

Triệu Thiên Hoà ngồi trên vị trí chủ toạ khi trước rất không cam tâm lùi sang vị trí kế sau ngay bên cạnh, cả mặt đỏ bừng nhưng lại không dám nhướng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn ngồi xuống vị trí chủ toạ không chút khách khí, ánh mắt quét qua một lượt gương mặt của tất cả mọi người.

Mỗi người đều sợ khiếp vía, lo sợ Tiêu Chính Văn truy cứu chuyện này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Sương Nhi hoàn toàn sững sờ.

Khi trước cô ta còn nghĩ Tiêu Chính Văn bị võ tông và đại diện của năm đại danh sơn gây khó dễ thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở, dù gì anh cũng chẳng phải Tiểu Thái Tông thực sự.

Thế nhưng ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn chỉ cần vài cái tát và một câu nói đã khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ!

Mãi tới năm phút sau, Tiêu Chính Văn mới bình tĩnh lên tiếng: “Mọi người ngồi xuống cả đi!”

Nghe thấy Tiêu Chính Văn nói vậy, lúc này mọi người mới thở phào một hơi, đồng loạt tìm chỗ ngồi cho mình rồi ngồi xuống.

Lúc này, Triệu Thiên Hoà siết chặt nắm đấm.

Vẻ hung hãn trong đôi mắt cứ thế loé ra bốn phía, giống như có thể bùng phát bất cứ lúc nào vậy.

“Anh Triệu, tuyệt đối không được kích động!”

Bên cạnh có người nhắc nhở Triệu Thiên Hoà.

Triệu Thiên Hoà hít sâu vào một hơi, lúc này mới từ từ buông lỏng nắm đấm ra.

Mà sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn vẫy tay với nhân viên phục vụ, hai nhân viên phục vụ vội vàng bước nhanh lên trước rót trà cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn im lặng thưởng trà như thể tất cả mọi người đều không tồn tại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông cụ Quý không khỏi gật đầu lia lịa, sau đó quay người bước ra khỏi đại sảnh.

Lúc này, ông cụ Quý không khỏi cười thầm, trước đây mình đã lo lắng thừa rồi.

Tiêu Chính Văn trước mắt rõ ràng còn giống Tiểu Thái Tông hơn cả Tiểu Thái Tông!

Chỉ dựa vào khí thế này thôi cũng đủ để áp chế cả căn phòng, cụ ta căn bản chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

“Cậu chủ năm, không ngờ ông lại ở ẩn tại nơi này, chúng tôi thật sự cảm thấy hoang mang lo sợ! Chúng tôi nghe nói hình như ông đã bị thương ở vùng ngoài lãnh thổ, không biết…”

Từ đầu tới cuối người này vẫn khom lưng, thái độ vô cùng cung kính.

Dù gì trong số những người chưa đạt tới cảnh giới Nhân Vương thì Tiểu Thái Tông là vô địch thiên hạ!

Mặc dù thân phận của bọn họ đều không hề tầm thường, thế nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả mọi thân phận địa vị căn bản đều chẳng xứng để liếc nhìn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn người đó, nói: “Tôi làm gì, lẽ nào còn cần phải thông báo trước cho ông hay sao?”

Người đó lập tức đỏ bừng mặt vì câu nói này của Tiêu Chính Văn.

“Cậu chủ năm, xin lỗi, xin lỗi! Tôi tự phạt một ly, coi như nhận tội với ông!”

Người đó nói rồi vội vàng cầm ly rượu lên một hơi uống cạn!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đều tin rằng người thoạt nhìn rất bình thường trước mắt này chính là Tiểu Thái Tông!

Bởi vì ngoại trừ Tiểu Thái Tông ra thì không ai dám khinh thường mấy người bọn họ như vậy.

Vả lại, Tiểu Thái Tông dám tát bọn họ, điều này nói lên rằng đối phương căn bản chẳng e sợ chút nào.

Vậy nên rất nhiều người đều đồng loạt đứng dậy, sau khi kính Tiêu Chính Văn một ly thì vội vàng rời đi.

Dù gì mục đích chuyến đi này của họ cũng là muốn kiểm tra vết thương của Tiểu Thái Tông.

Nếu như vết thương của Tiểu Thái Tông nghiêm trọng thì đây chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ trừ khử Tiểu Thái Tông.

Thế nhưng bây giờ rõ ràng không thể đạt được mục đích này rồi.

Cũng chỉ có mấy người bị Tiêu Chính Văn tát thì bày ra sắc mặt hết sức u ám và đáng sợ, thế nhưng cũng chỉ dám bực tức chứ không dám nói ra.

Mãi tới sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Tiêu Chính Văn mới từ từ đứng dậy.

Quý Sương Nhi thấy Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi thì mới tiến lại gần.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn chẳng buồn quan tâm tới cô ta, thẳng thừng đẩy cửa rời đi, để lại một mình cô ta đứng trong gió lạnh!

Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, Quý Sương Nhi tức tới mức mặt mày tái xanh!

“Hừ! Anh ta thật sự coi bản thân là chú năm của tôi luôn rồi hả?”

Quý Thiên Hà đứng bên cạnh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, điềm nhiên nói: “Cô chủ, không cần nổi nóng, người này chẳng qua chỉ là mượn uy danh của cậu chủ năm nên mới dám như vậy mà thôi, nhưng giả thì vĩnh viễn chẳng thể thành thật nổi đâu!”

“Bây giờ cục diện sắp biến đổi, không có thực lực thì tất cả đều chỉ là ảo tưởng mà thôi!”

Quý Thiên Hà vừa nói hết câu, lửa giận trong lòng Quý Sương Nhi lập tức tan biến đi một nửa!

Không sai, một kẻ giả mạo thì sớm muộn cũng có ngày phải cầu cạnh nhà họ Quý bọn họ mà thôi.

Tới lúc đó xử lý anh ta cũng chưa muộn!

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Quý Sương Nhi đột nhiên vang lên.

Thấy là ông cụ Quý gọi tới, Quý Sương Nhi vội vàng nhấc máy.

“Ông nội! Ông tìm cháu ạ?”

“Xảy ra chuyện lớn rồi, về đây ngay đi”.

Trong giọng điệu của ông cụ Quý mang theo mấy phần hoảng loạn.

Quản lý nhà họ Quý đã nhiều năm, ông cụ Quý sớm đã sở hữu phong thái dù Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt thì cũng không kinh sợ.

Thế nhưng lúc này, ngay cả ông cụ Quý cũng trở nên hoang mang, điều này nói lên rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì rồi!

“Vâng, cháu về ngay đây!”

Quý Sương Nhi cúp điện thoại, vội vàng nói với Quý Thiên Hà: “Là ông nội gọi tới, xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta về luôn thôi!”

Nói xong, hai người bước nhanh ra khỏi phòng tiệc, đi thẳng về phía nhà họ Quý.

Lúc này, sóng lớn ngút trời đang dâng cao trên mặt biển phía Đông!

Mà trên đầu ngọn sóng cao cả trăm mét có mấy chục bóng người đang đứng.

Người đứng đầu tay cầm con dao võ sĩ dài hơn ba mét, khí thế trên người đủ để trấn áp cả bầu trời!

Mọi người đạp trên ngọn sóng lớn tiến thẳng về phía Hoa Quốc!

“Ầm!”

Cùng với một tiếng sấm nổ kinh thiên, cả bầu trời cứ thế nhì nhằng sấm chớp!

Cảnh tượng này không chỉ kinh động cả Hoa Quốc!

Mà ngay cả Âu Lục mà Mỹ Lục cũng tập trung sự chú ý về phía Hoa Quốc!

“Không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, bên phía Vy Hào cử người tấn công Hoa Quốc chúng ta!”

Đối diện bờ biển, một sĩ quan nhấc điện thoại lên, vội vàng báo cáo cho Hắc Băng Đài!

Vào lúc ngọn sóng lớn cao cả trăm mét kia tiến vào bờ biển Hoa Quốc, hàng trăm máy bay chiến đấu gần như cất cánh cùng một lúc.

Lúc máy bay chiến đấu nghiêm túc cảnh cáo đối phương, võ sĩ Vy Hào cầm đầu kia đột nhiên giơ con dao chiến đấu võ sĩ trong tay lên, hàng trăm tia sét lập tức giáng xuống.

Hàng trăm máy bay chiến đấu gần như bị tia sét đâm trúng cùng lúc, sau đó đồng loạt rơi xuống!

Cảnh tượng này được vô số đài truyền hình ghi lại và phát sóng, cả Hoa Quốc lập tức tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một.

Lúc này, Tần Vũ cũng tới Thiên Tử Các ngay, cầm bản tin chiến sự trong tay, nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, xảy ra chuyện lớn rồi, bên phía Vy Hào cử mấy chục cao thủ truy sát vào bờ biển Hoa Quốc của chúng ta!”

“Hơn nữa còn đánh hạ hàng trăm máy bay chiến đấu của chúng ta! Tình hình hết sức nguy cấp!”

Lời này vừa mới thốt ra, ngay cả mấy người Đại trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu cũng tỏ ra kinh ngạc.

Vừa nãy, mấy người bọn họ còn đang thảo luận với Thiên Tử làm sao để đối phó với sự biến đổi nhanh chóng giữa các nước.

Trong chớp mắt, bên phía Vy Hào đã cử người đánh giết vào Hoa Quốc luôn rồi!

“Bây giờ tình hình thế nào?”

Đại trưởng lão võ tông vội vàng tiến lên trước một bước, hỏi.

“Tông chủ của Thiên Tề Tông lãnh đạo cả Thiên Tề Tông tới ngăn cản nhưng đã bị đối phương giết sạch trên biển!”

Tần Vũ đưa bản tin chiến sự ra trước mặt Đại trưởng lão võ tông, nói.

Đại trưởng lão nhận lấy bản tin chiến sự, chỉ liếc mắt nhìn qua đã đưa ra trước mặt Thiên Tử, nói: “Thiên Tử, buộc phải nhanh chóng liên lạc với năm đại danh sơn, bảo bọn họ phái cao thủ tới ngăn chặn!”

Thiên Tử nhận lấy bản tin chiến sự, cúi đầu xem với vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó không ngừng nghiến răng!

Giới chính trị có thể điều động năm đại danh sơn hay không vẫn còn chưa biết được, lỡ như đối phương từ chối thì Hoa Quốc sẽ lâm nguy mất!

Cùng lúc này, gần như cả thế giới đều chấn động bởi cuộc đại chiến kinh thiên trên mặt biển Hoa Quốc.

Cả thế giới đều đang quan sát biến hoá của sự việc.

Tình thế nhất thời trở nên cực kỳ náo động!

Chương 1533: Bất Tử Quân

Đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến với Hoa Quốc kể từ sau khi Tiêu Chính Văn càn quét Âu Lục và Mỹ Lục!

Trong đoạn video, võ sĩ Vy Hào đó cầm con dao chiến đấu trong tay, giống như một con ác quỷ tới từ địa ngục, trông vô cùng đáng sợ!

Vô số người trong võ tông Hoa Quốc đều bị hắn giết dưới lưỡi dao này!

Thiên Tử cũng trầm lặng quan sát cảnh tượng diễn ra trong đoạn video phát từ điện thoại, một lúc lâu sau mới quay người nói với Long Thất: “Lập tức cho Bất Tử Quân tới ngăn chặn!”

Long Thất nghe vậy thì hơi ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Thiên Tử, Bất Tử Quân là đại quân bí mật chúng ta tận lực huấn luyện ra trong mấy năm gần đây, để lộ ra sớm như vậy, liệu có phải…”

Thiên Tử liên tiếp lắc đầu nói: “Mấy người cũng đã nhìn thấy rồi, chuyện lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, năm đại danh sơn lại không biết chuyện hay sao?”

“Mà tới giờ bọn họ vẫn ngồi yên một chỗ nhìn mấy tông môn bị tiêu diệt, điều này nói lên rằng dù bản quân đích thân ra lệnh cho bọn họ ra tay thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ thoái thác bằng đủ mọi lý do!”

“Một khi để người Vy Hào xông vào trong lãnh thổ, vậy thì người phải đổ máu sẽ là vô số nhân dân Hoa Quốc! Vì muôn dân Hoa Quốc, dù phải để lộ ra Bất Tử Quân của chúng ta khi còn quá sớm thì cũng đáng!”

“Sự tồn tại của bọn họ chính là để bảo vệ cho muôn dân Hoa Quốc được bình an!”

Tần Vũ nhíu mày nói: “Bên phía Vy Hào không thể không biết tin Tiểu Thái Tông đã quay lại, biết rõ Tiểu Thái Tông ở đây mà bọn họ vẫn dám khai chiến với Hoa Quốc chúng ta? Bọn họ điên rồi sao?”

“Bọn họ không hề điên mà đang nhắm thẳng tới di tích Long tộc, bây giờ cao thủ của Hoa Quốc chúng ta vẫn chưa trở về toàn bộ, đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến bọn họ dám khiêu chiến với Hoa Quốc chúng ta!”

Nói tới đây, Thiên Tử xua tay với Long Thất.

Long Thất nặng nề gật đầu, sau đó rút điện thoại ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi: “Bất Tử Quân nghe lệnh! Tất cả thành viên ra trận, giết chết đám xâm lăng Vy Hào!”

Ngay tức thì, vô số máy bay chiến đấu cất cánh từ sân bay Long Kinh rồi bay thẳng tới vùng biển phía đông.

Bất Tử Quân có thể nói là một lực lượng đặc thù mà Hoa Quốc đã dồn hết mọi nguồn lực, chuyên tâm bồi dưỡng ra trong vòng năm năm trở lại đây của Hoa Quốc, mỗi người đều có chiến lực trên cấp Thiên Vương ba sao.

Dù là sau khi linh khí phục hồi, nhóm thiết quân giống như vậy cũng đủ để gây chấn động tới các nước!

Cũng có thể nói, đây là chiến lực mạnh nhất mà Thiên Tử có thể nắm giữ trong tay!

Nửa tiếng sau, trên vùng biển phía Đông đột nhiên xuất hiện mấy chục màn ánh sáng ngút trời, người đàn ông trung niên mặc đồ đen dẫn đầu số đó sải bước đi trên mặt biển!

Ông ta chính là chỉ huy của nhóm Bất Tử Quân này!

Lúc này, ý chí chiến đấu của ông ta đang lên rất cao, dùng thanh giáo dài trong tay chỉ vào võ sĩ nước Vy Hào phía đối diện, nói: “Mấy người lập tức rút lui khỏi vùng biển của Hoa Quốc chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ giết hết không tha!”

Tên võ sĩ Vy Hào cầm đầu kia lạnh lùng quan sát người đàn ông mặc đồ đen, khinh thường bật cười nói: “Hoa Quốc thật sự không còn ai à? Lại cử mấy kẻ tầm thường ở cảnh giới Thiên Vương tới ngăn cản tôi?”

“To gan!”

Người đàn ông mặc đồ đen giơ thanh giáo dài trong tay lên, một tia sáng lạnh lùng xé rách bầu trời đêm, lao thẳng về phía võ sĩ Vy Hào kia!

“Đừng nói là ông, dù Tiểu Thái Tông có đến thì ở trước mặt tôi ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu quy phục mà thôi!”

Nói xong, tên võ sĩ Vy Hào đó rút con dao chiến đấu ra!

Đột nhiên, trên bầu trời giống như loé lên một tia sét sắc lẹm, cả không gian như thể sắp sửa bị xé toang thành hai mảnh!

Nhìn thấy cảnh tượng này, những môn chủ võ tông đang định tiến vào khu vực bờ biển đều tỏ ra kinh ngạc!

“Cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao!”

Quá khủng khiếp, chỉ vung tay đã khiến trời đất rung chuyển.

Chỉ dựa vào luồng sáng này thôi đã đủ để nói lên thực lực của đối phương rồi.

Bên trong võ tông Hoa Quốc bây giờ, dù là trong năm đại danh sơn thì cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần cấp thiên bốn sao cũng cực kỳ hiếm có!

Dù mấy người bọn họ có hợp sức lại thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của đối phương!

Một khi đạt tới thực lực trên cảnh giới Thiên Thần bốn sao thì dù không dựa vào số người cũng có thể định đoạt được thắng thua!

Dù là như vậy thì người đàn ông mặc áo đen đó vẫn không lùi về sau nửa bước, tay cầm thanh giáo dài đâm về phía võ sĩ Vy Hào kia!

Bất Tử Quân chính là sống lưng của Hoa Quốc!

Dù biết rõ sẽ chết thì cũng tuyệt đối không thể rút lui nửa bước!

Chỉ thấy bóng dao kinh thiên đó đột nhiên chém xuống, không để cho ông ta kịp hoàn hồn, ánh sáng của mũi giáo đã lập tức biến mất, thay vào đó là một cái đầu người bay lên trên không trung!

Mãi tới khi chết thì hai mắt ông ta vẫn trợn trừng phẫn nộ nhìn thẳng về phía trước.

Chỉ là lúc này võ sĩ đó đã cất dao vào vỏ!

Mà mấy chục thành viên của Bất Tử Quân phía sau lưng hắn cũng đồng loạt bị chém thành hai mảnh!

Mấy chục thành viên Bất Tử Quân gần như đều chết hết dưới một nhát chém của đối phương!

Chỉ là một nhát dao thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, chiến lực mạnh nhất mà Hoa Quốc dồn tâm huyết bồi dưỡng mấy năm nay đều hi sinh vì đất nước!

Ngay cả Vương Quốc Xương cũng đờ đẫn, tách trà trong tay cứ thế rơi xuống đất và vỡ vụn!

Không một ai ngờ được chiến lực mạnh nhất trong quân đội Hoa Quốc lại không địch lại nổi một chiêu của đối phương!

Lúc này, các chưởng giáo của năm đại danh sơn đang quan sát động thái nơi tiền phương trong bóng tối cũng đồng loạt lộ ra vẻ kinh hãi!

“Ban nãy nhận được điện thoại của Thiên Tử, bảo bọn họ toàn lực ngăn chặn, tuyệt đối không thể để cho đám người này đặt chân vào lãnh thổ Hoa Quốc!”

Một học trò của Thiên Sơn tiến lên trước báo cáo với mấy người Lạc Trường Sinh.

“Cái gì? Chiến lực của người này khủng bố như vậy, lẽ nào Thiên Tử muốn mượn tay đối phương để tiêu diệt hết tất cả chúng ta sao? Thông báo xuống dưới, không một ai được phép tới đó! Với trận pháp bảo vệ núi của Thiên Sơn chúng ta, có lẽ hắn không đánh vào đây được đâu!”

Lạc Trường Sinh là người đầu tiên phản đối.

“Thế nhưng lỡ như bị bọn chúng giết vào Hoa Quốc, e là…”

Một thủ lĩnh bên cạnh nhíu mày nói.

Năm đại danh sơn vẫn đang xây dựng hình tượng của bọn họ ở trong mắt nhân dân Hoa Quốc, nếu như lần này khoanh tay ngồi nhìn võ sĩ Vy Hào giết vào Hoa Quốc.

Vậy thì không phải sẽ tự mình đạp đổ tất cả những tuyên truyền trước đó sao?

“Nhát dao ban nãy của đối phương có chiến lực của Thiên Thần thiên cấp bốn sao, đối diện với cao thủ như vậy, các vị đang ngồi ở đây có ai là đối thủ không?”

“Dù thật sự đi thì cũng chỉ có thể nộp mạng mà thôi! Sự sống chết của muôn dân thì có quan hệ gì tới chúng ta? Thiên Sơn chúng ta chỉ cần tự bảo vệ mình là được rồi!”

Lạc Trường Sinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đang có mặt đều trầm mặc.

Lúc tên võ sĩ Vy Hào kia đang đắc ý đạp trên ngọn sóng lớn, chuẩn bị tiến vào bờ biển phía Đông của Hoa Quốc thì một bóng người đột nhiên chặn lại trước mặt hắn!

“Hừ, lại thêm một tên tới để nộp mạng, lẽ nào Hoa Quốc mấy người không hiểu ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả đều chỉ là vô dụng à?”

Lúc này, bóng người đó căn bản không buồn đáp lời hắn, tiện tay tung một cú đấm ra!

Một luồng khí kình bao trùm tầng mây đột nhiên dần lên!

Trên mặt biển đột nhiên dâng lên một trận gió!

Ngay cả mặt biển cũng dâng lên một trận sóng lớn cao gần nghìn mét.

Sức mạnh của nắm đấm này giống như muốn xé toang cả không gian, cả bầu trời đều vì thế mà rung động.

Võ sĩ Vy Hào đó kinh ngạc biến sắc, hắn không thể ngờ được đối phương lại có sức mạnh kinh khủng tới vậy!

Có thể nói, loại sức mạnh quá mức mạnh mẽ này gần như ngang với một đòn đánh của cao thủ Bán Bộ Nhân Vương!

Không đợi hắn hoàn hồn lại, một sức mạnh lớn hung hăng dội thẳng vào người hắn!

Ầm!

Hắn thậm chí còn chẳng kịp rút con dao chiến đấu ra đã bị một đấm đánh bay!

Chỉ thấy cơ thể của võ sĩ Vy Hào đó giống như một trái bom bay thẳng ra rồi rơi mạnh vào trong lòng biển sâu!

Không để cho hắn đứng dậy, lại một lực hút cực lớn nữa hút hắn lên từ dưới đáy biển.

Một cú đá rất mạnh giáng xuống phần bụng dưới của hắn!

“Rầm!”

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể của võ sĩ Vy Hào đó đã hoá thành vô số mảnh thịt vụn lấp lánh rơi trên mặt biển.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy chục võ sĩ sau lưng hắn lập tức sững sờ, tất cả đờ đẫn đứng trên mặt biển, ớn lạnh mà chẳng biết phải làm gì tiếp theo!

Mãi tới lúc này, khi ống kính máy quay tiến lại gần, mọi người mới nhìn rõ bóng dáng đó!

Chỉ thấy mái tóc dài của người đó tung bay trong gió, trên gương mặt mang theo uy nghiêm bất tận!

"Tiểu Thái Tông?"

Lúc này, Triệu Thiên Hoà nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hít sâu vào một hơi.

Lẽ nào trong trận chiến ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiểu Thái Tông không những không bị thương mà còn trở nên mạnh hơn rồi sao?

Mãi tới một phút sau, một võ sĩ đột nhiên gào lên: “Mau chạy đi!”

Sau khi tiếng gào đó vang lên, tất cả võ sĩ Vy Hào đều liều mạng bỏ chạy bốn phía.

Chương 1534: Mãnh thú ngoài lãnh thổ

Những võ sĩ Vy Hào này vốn dĩ muốn nhuốm máu Hoa Quốc, nhưng lúc này chúng cũng cảm thấy kinh hãi.

Người vừa bị giết là cấp dưới của tổ thần, mặc dù hắn không phải là người có sức chiến đấu cao nhất hiện giờ ở Vy Hào, nhưng cũng là một cường giả cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.

Bị một cú đấm và một cú đá đánh cho tan xương nát thịt, đối phương phải có thực lực đến mức nào?

Ít nhất cũng phải là Bán Bộ Nhân Vương.

Họ có thể được xem là gì khi ở trước mặt cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chứ?

Chỉ là không để họ chạy đi xa, một vầng sáng màu bạc bỗng bắn ra từ trong tay người kia.

Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh.

Chỉ thấy ánh sáng bạc đó bắn ra theo độ cong kỳ lạ điên cuồng chém vào đầu các võ sĩ Vy Hào đó.

Chỉ thoáng chốc mặt biển đã nhuốm màu đỏ của máu.

“Dám xúc phạm Hoa Quốc thì sẽ bị trừng phạt”.

Giọng Tiêu Chính Văn bỗng vang lên khắp bốn phương.

Võ giả trên khắp thế giới không khỏi chấn động khi nghe thấy giọng nói đầy tức giận này.

“Quả nhiên Hoa Quốc vẫn còn cao thủ”.

Đám người vốn dĩ còn định xem kịch hay của Hoa Quốc lúc này cũng kinh hoảng đến cực điểm.

Chỉ một đòn tấn công mà đã giết một cường giả cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao trên mặt biển.

Hơn nữa tất cả võ sĩ cùng đến với hắn đều bị giết.

Đây là có bản lĩnh cao đến mức nào?

Cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao?

Thậm chí còn cao hơn!

Cho dù lúc này có người nói Hoa Quốc vẫn còn cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đang lánh đời cũng không ngoa.

Đông Phương Tuyết Ngưng đang đuổi đến dọc biển phía Đông cũng không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô ta đã đoán được thân phận của đối phương.

Ngoài Tiêu Chính Văn thì còn ai có can đảm đứng ra trong lúc cực kỳ nguy hiểm này?

Ngay cả mấy người trưởng lão võ tông theo dõi tình hình trận chiến phía trước ở Thiên Tử Các cũng đều ngơ ngác.

Không ai có thể ngờ lúc này lại có người đứng ra vì Hoa Quốc.

“Người này chắc chắn không phải là Tiểu Thái Tông, tôi nghĩ người này rất giống một người khác”.

Thiên Tử nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trầm giọng nói.

Tần Vũ cũng tỏ ra ngờ vực, trước đó bảo người làm giả chuyện Tiểu Thái Tông là kế hoạch do anh ta và Đại trưởng lão võ tông bày ra.

Thanh niên một chiêu đánh bại Đàm Hồng trong đại hội võ lâm đó.

Mặc dù đủ để làm chấn động bốn phương, nhưng có thế nào họ cũng không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến mức này.

Không lâu sau Tần Vũ và Đại trưởng lão cũng cùng lúc nghĩ đến một người - Tiêu Chính Văn.

Đến khi mọi thứ ổn định lại, rất nhiều người dân dọc biển phía Đông vui mừng đến mức bật khóc.

Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung thì bóng dáng đó đã biến mất không thấy đâu.

Đêm đó, trong năm đại danh sơn cũng xuất hiện các hiện tượng lạ, bỗng chốc có vầng sáng bao bọc cả trời.

Rất nhiều cường giả cảnh giới Thiên Thần ba sao, thậm chí là bốn cao đều lần lượt quay về.

Nghe nói còn cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng quay về cùng.

Đồng thời những người về từ ngoài lãnh thổ còn mang theo một tin tức động trời quay về.

Lần này người về từ ngoài lãnh thổ không chỉ là cường giả cảnh giới Thiên Thần đỉnh cấp, mà còn có thú dữ ngoài lãnh thổ cũng cùng bước vào giới thế tục qua con đường dẫn đến thế tục đó.

Hơn nữa Thiên Đạo Minh Ước còn phát một bức thư tay bảo cường giả ở khắp nơi trên thế giới buông bỏ ân oán, kết hợp lại với nhau cùng chống lại kẻ mạnh.

Tin tức này vừa được đưa ra lập tức dậy lên làn sóng xôn xao.

“Gì cơ? Cách đây một tiếng, người nước Vy Hào đi vào vùng biển Hoa Quốc muốn giết hại người dân Hoa Quốc, chỉ chốc lát sau đã bảo chúng ta bắt tay làm hòa với chúng?”

“Vậy thì chẳng phải chiến tướng Hoa Quốc đã đổ máu vô ích rồi sao?”

“Hừ! Vừa rồi khi người dân Hoa Quốc sắp bị tàn sát, họ ở đâu?”

Giờ trên mạng toàn là những lời lẽ phê phán năm đại danh sơn.

Đối mặt với vô số hoài nghi của người dân, năm đại danh sơn lại hoàn toàn không để ý đến, càng có một viện trưởng của năm đại danh sơn đứng lên nói: “Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Thú dữ ngoài lãnh thổ mới là kẻ thù lớn nhất hiện giờ. Thế nên chúng ta phải buông bỏ mọi ân oán, đoàn kết tất cả sức mạnh có thể lại với nhau”.

Sau đó từng tin tức chấn động truyền đến.

Thậm chí có người nghi ngờ Thiên Đạo Minh Ước cố ý thả thú dữ ngoài lãnh thổ ra gây rối thế giới.

Nhưng cho dù có phải là âm mưu của Thiên Đạo Minh Ước hay không thì ngày hôm sau khắp nơi trên thế giới đều đăng từng mẩu tin tức khiến người ta chấn động.

Mỹ Lục, một quân đội hàng chục nghìn người bị một con hổ răng kiếm trắng tấn công, sau một đêm chỉ còn lại hàng nghìn thi thể.

Hổ răng kiếm lại không hề hấn gì đi sâu vào trong núi.

Âu Lục, một tổ đội đặc chiến được lập thành từ hàng trăm người gặp phải một còn mãng xà khổng lồ dài mấy chục mét khi đang trong quá trình tập luyện dã ngoại.

Sáng hôm sau khi Tổng cục nhận thấy mất liên lạc với tổ đội đặc chiến này đã cử người đến kiểm tra, chỉ phát hiện mấy trăm thi thể và một máy ghi hình.

Chỉ trong thời gian ngắn, người ở khắp nơi trên thế giới đều hoảng loạn.

Không ít nước lớn cũng chủ động lên tiếng trên trường quốc tế ủng hộ liên minh thế giới lần này, thậm chí có người chủ động yêu cầu Hoa Quốc và Vy Hào bắt tay hòa hoãn với nhau.

Đọc những tin tức này, Thiên Tử cũng hết sức lo lắng.

Tình hình phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều.

Cho dù lần này có phải là Thiên Đạo Minh Ước cố ý hay không thì con đường duy nhất hiện giờ là phái người đến bàn bạc đối sách với võ giả các nước.

Phải diệt trừ mối nguy hiểm sắp xảy ra trước khi người dân Hoa Quốc bị thú dữ tấn công.

Nhưng Thiên Tử vẫn chưa kịp đưa ra quyết định thì Thiên Sơn – đứng đầu năm đại danh sơn đã có người đứng ra lên tiếng.

“Lãnh thổ Hoa Quốc cũng sẽ bị thú dữ tấn công, thế nên Thiên Sơn tôi quyết định cử người thương lượng với Vy Hào, hai bên cùng bắt tay với nhau chống lại tình hình loạn lạc này”.

Những lời này đã dậy lên sự náo động trong cả nước.

Nhưng chưa đến một tiếng sau, lại có thêm một tin tức khiến dân mạng bùng nổ.

Một ngày sau, bên phía Vy Hào cử người đến thăm hỏi võ tông Hoa Quốc, hơn nữa năm đại danh đã bảo đại diện đến đón.

“Năm đại danh sơn vẫn không có giới hạn, đám khốn nạn này vừa giết người Hoa Quốc chúng ta, bây giờ lại muốn chúng ta đi đón chúng”.

“Hừ, tôi thà bị thú dữ giết chết cũng tuyệt đối không muốn để người Vy Hào bước lên lãnh thổ của nước ta”.

“Đúng, kẻ xâm phạm Hoa Quốc đều sẽ chết. Không đánh cho chúng rớt hết răng đã là tốt lắm rồi”.

Mặc dù trên mạng cứ liên tục có những lời lẽ phản đối.

Nhưng lời nói của người dân bình thường không thể tác động được đến quyết định này của năm đại danh sơn.

Đêm hôm đó khắp nơi trên cả nước cũng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.

Ở nơi nào đó của Tây Bắc, một gia đình ba người đi dã ngoại, kết quả sáng hôm sau lại có người phát hiện chỉ trong một đêm gia đình ba người này trở thành ba bộ xương.

Hơn nữa còn chết trong tình trạng vô cùng thê thảm, máu thịt cả người đều bị thú dữ không rõ tên ăn sạch, chỉ để lại bộ xương trắng toát.

Chuyện tương tự gần như xảy ra cùng một lúc ở khắp nơi trên cả nước.

Ngay tại thành phố cổ của Sơn Thành, một con rắn khổng lồ to hơn cả chậu nước chặn con đường chính của thành phố cổ, ngay cả tông môn của một tông môn lớn gần đó cũng hết sức hoảng sợ.

Trong khoảng thời gian võ tông ở Sơn Thành bảo người chạy đến hiện trường thì lại có nhiều người dân bị rắn độc tấn công, chết dưới miệng con rắn khổng lồ.

Bên phía Sơn Thành lập tức cử ra lượng lớn quân cảnh, giới nghiêm toàn diện khu vực xảy ra chuyện.

“Anh Tiêu, lại có chuyện lớn rồi!”

Chu Lâm Lâm vừa chạy vào sân sau vừa lớn tiếng gọi.

“Sao thế?”

Nghe thế Tiêu Chính Văn buông cuốn sách trong tay xuống nhíu mày hỏi.

“Rắn, rắn khổng lồ! Hơn nữa đã nuốt liên tục hàng trăm người rồi”.

Chu Lâm Lâm lấy điện thoại ra rồi đưa cho Tiêu Chính Văn.

Chỉ thấy một con rắn cực lớn dài hàng trăm mét đang đối đầu với một ông lão tóc bạc.

Chương 1535: Nhân dân phẫn nộ

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn con rắn lớn, anh đã từng nhìn thấy loại mãnh thú khổng lồ này trên chiến trường ngoài lãnh thổ, nhưng đây là loài chỉ có ở vùng ngoài lãnh thổ!

Việc này chứng tỏ rằng ai đó đã cố ý đưa những con mãnh thú này từ vùng ngoài lãnh thổ vào giới thế tục!

Ở vùng ngoài lãnh thổ, đám mãnh thú này không thể làm nên sóng to gió lớn gì, nhưng khi chúng xuất hiện ở giới thế tục thì lại khác!

Dù một con rắn hay một con thằn lằn to như quả đồi nhỏ cũng có thể gây ra thương vong rất lớn.

Ngay cả quân đội cũng sẽ bất lực trước những con mãnh thú này!

Tuy nhiên, rõ ràng ông lão đối đầu với con rắn không phải người thường.

Ông lão nhấc tay, thanh kiếm xuất hiện, sau đó lập tức chém về phía con rắn một nhát!

Nhìn thấy cảnh này, Chu Lâm Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đây cũng chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm.

Hôm nay là rắn, còn ngày mai? Ngày kia thì sao?

"Anh Tiêu, Sơn Thành của chúng ta có..."

Chu Lâm Lâm vô thức nhớ tới tin tức mà cô ấy đọc được lúc sáng, tại một thị trấn phía Tây Bắc, hàng trăm con mãnh thú xuất hiện trong một đêm.

Trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ thị trấn đã bị tàn sát!

Nếu cảnh tượng này cũng xảy ra ở Sơn Thành thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

"Không đâu, võ tông gần Sơn Thành sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra! Sau này mọi người khi ra ngoài nhất định phải cẩn thận hơn, một khi gặp nguy hiểm lập tức gọi cho tôi ngay!"

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

Lúc này, năm đại danh sơn cuối cùng cũng đã lên tiếng với cả nước thông qua các phương tiện truyền thông, hơn nữa còn đảm bảo nhất định sẽ cử các cao thủ đến trấn giữ các thành phố lớn trên cả nước để ngăn chặn những vụ việc tương tự tái diễn!

Sau khi Tiêu Chính Văn nhìn thấy tin tức, không khỏi bật cười lạnh lùng.

Năm đại danh sơn sao lại có lòng tốt như vậy, bọn họ rõ ràng muốn dùng cách này khống chế toàn bộ Hoa Quốc trong lòng bàn tay!

Để nhằm chống lại giới chính trị!

Chỉ là trước mắt không phải lúc tính toán rõ ràng với năm đại danh sơn.

Vì vậy, Tiêu Chính Văn cũng không để ý tin tức này.

Trở về Long Kinh chưa bao lâu, ông cụ Quý đã chủ động gọi điện cho Tiêu Chính Văn, hy vọng có thể gặp Tiêu Chính Văn ở Long Kinh!

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý với yêu cầu của ông cụ Quý.

Sáng sớm hôm sau, anh ngồi máy bay đến Long Kinh.

Vừa bước ra khỏi sân bay, đập vào mắt Tiêu Chính Văn là cảnh tượng hàng chục ngàn người dân Long Kinh giương cao biểu ngữ, vây kín chật kín toàn bộ sân bay.

"Chuyện này là thế nào?"

Tiêu Chính Văn quay lại nhìn ông cụ Quý đến đón anh, rồi hỏi.

"Haiz, không phải năm đại danh sơn thì ai vào đây nữa, trước đây, tôi chỉ cảm thấy nhân phẩm của năm đại danh sơn có chút vấn đề, nhưng tôi không thể ngờ được rằng bọn họ lại không có chừng mực đến vậy!"

"Tối hôm qua, mới đánh nhau một trận lớn, chớp mắt họ đã bắt tay làm hòa với người Vy Hào!"

"Đừng nói là người dân Long Kinh, ngay cả tôi cũng cảm thấy hành động của bọn họ thật không biết xấu hổ!"

Ông cụ Quý vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trong đoàn người đang biểu tình, có người không ngừng cao giọng hét lớn mấy lời kiểu thề sống chết không đội trời chung với người Vy Hào.

Mặc dù giọng hò hét ngày một lớn hơn, nhưng trong phòng chờ của sân bay, mấy người Vy Hào ăn mặc như những võ sĩ lại làm như không thấy mà nở nụ cười khinh miệt.

Người đàn ông trẻ đứng đầu là Yamamoto Keiichi, hiện là thủ lĩnh của thế hệ trẻ Vy Hào.

Hơn nữa hắn là đệ tử của tên võ sĩ Vy Hào bị Tiêu Chính Văn chém chết đêm qua.

"Hừ, đúng là thế sự xoay vần. Đêm qua, mảnh đất mà sư phụ chúng ta không thể đặt chân lên, chỉ trong vài giờ lại coi chúng ta như khách quý!"

"Ôi, thật nực cười!"

Yamamoto Keiichi không hề để ý đến tiếng la hét bên ngoài.

Những người dân bình thường này, thấp cổ bé họng, chẳng thể thay đổi được gì!

Không nói đến họ, ngay cả giới chính trị cũng không thể thay đổi được quyết định của năm đại danh sơn!

"Yamamoto, dù sao chúng ta cũng mới xảy ra tranh chấp với Hoa Quốc đêm qua, bây giờ lại xuất hiện ở sân bay Long Kinh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

Một thanh niên mặc vest đen ở bên cạnh cau mày hỏi.

Thật ra trong nhóm có không ít người có cùng suy nghĩ này.

Đêm qua, quả thật đã có một cao thủ của Hoa Quốc ra tay, còn giết chết sư phụ của bọn họ ngay tại chỗ!

Nếu lần này, người đó lại ra tay với bọn họ, thì kết quả chẳng cần nghĩ cũng biết!

"Murayama, cậu lo lắng quá nhiều rồi. Lần này, Thiên Đạo Minh Ước đích thân ra lệnh, yêu cầu những người trở về giới thế tục như chúng ta phải bắt tay với nhau đối phó với mãnh thú ở trên khắp nơi trên thế giới!"

"Mãnh thú ngoài lãnh thổ hung tàn như thế nào, tôi nghĩ không tôi cần nói, tin tức cũng đã trình bày rất rõ ràng!"

"Để bảo toàn thể diện của năm đại danh sơn, bọn họ không thể không bỏ qua chuyện ân oán, bắt tay với chúng ta! Trong trường hợp này, cậu cho rằng bọn họ sẽ để cho chúng ta gặp chuyện sao?"

Yamamoto Keiichi lạnh lùng cười nói.

Thật ra phía sau toàn bộ chuyện này đều có dính dáng tới Thiên Đạo Minh Ước.

Cho dù những con mãnh thú này bị ai đó cố tình thả ra, hay chúng chạy vào từ con đường nối với vùng ngoài lãnh thổ vào đây, thì chúng cũng sẽ là một cái cớ hoàn hảo để võ tông leo lên trung tâm quyền lực ở mỗi quốc gia!

Mà võ tông của Hoa Quốc, tất nhiên cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tuyệt vời này.

Vượt qua giới chính trị, lấy danh nghĩa võ tông Hoa Quốc, vứt bỏ mối hiềm khích cũ với Vy Hào chính là khởi đầu của việc giành lấy quyền hành ở Hoa Quốc.

Tại thời điểm mấu chốt này, sao bọn họ có thể xảy ra chuyện được?

Nghe vậy, những người Vy Hào còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật bọn họ cũng chỉ hơi lo lắng thôi, trong lòng vẫn là tràn đầy vẻ khinh thường Hoa Quốc!

Mới hôm qua hai bên còn quyết chiến một trận sinh tử trên biển, hơn nữa Bất Tử Quân của Hoa Quốc còn bị tiêu diệt hoàn toàn!

Nhưng trong nháy mắt, lại coi bọn họ là khách quý, việc này quả thật là đang chà đạp uy danh của Hoa Quốc!

Đúng lúc này, cửa phòng chờ mở ra, đoàn người do Triệu Thiên Hòa dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

"Ông Triệu, đã lâu không gặp!"

Yamamoto Keiichi mỉm cười đứng dậy, đưa tay về phía Triệu Thiên Hòa.

Tuy rằng Yamamoto luôn luôn kiêu ngạo, nhưng dù sao Triệu Thiên Hòa cũng có thân phận đặc biệt, ở trước mặt ông ta, Yamamoto cũng phải kiềm chế phần nào!

"Cậu Yamamoto đi lại vất vả rồi!"

Triệu Thiên Hòa cũng đưa tay ra bắt tay Yamamoto.

"Ông Triệu quá lời, chuyến đi lần này của chúng tôi cũng là vì người dân thế giới, bất kể là người Hoa Quốc hay người Vy Hào, đều không muốn bị mãnh thú giết hại, có điều trong khoảng thời gian ở Hoa Quốc, phiền ông Triệu quan tâm một chút!"

Yamamoto Keiichi mỉm cười nói.

Thực ra, hắn chỉ đang giả vờ.

Nhưng như hắn đã nói, bây giờ mãnh thú ở khắp nơi, Hoa Quốc không thể một mình đơn độc chiến đấu được.

Các nước bắt buộc phải đoàn kết với nhau.

Dưới tình hình như vậy, năm đại danh sơn chắc chắn sẽ đảm bảo họ an toàn khi ở Hoa Quốc!

"Cậu Yamamoto quá lời rồi. Triệu Thiên Hòa tôi dám đảm bảo, ở Hoa Quốc tuyệt đối không ai dám động vào một sợi tóc của cậu Yamamoto, đặc biệt là ở Long Kinh!"

Triệu Thiên Hòa vô cùng tự tin nói.

Dù sao ông ta cũng đại diện cho võ tông Hoa Quốc, mà bàn về thực lực, trong võ tông ông ta cũng có một vị trí nhất định!

Sở dĩ lần này võ tông Hoa Quốc phái ông ta đi cũng chính là đã nhìn trúng thực lực của ông ta.

Ngay cả khi một số môn phái không hài lòng với việc này, cũng sẽ không bao giờ dám có những hành động đi quá giới hạn trước mặt ông ta.

"Ông Triệu, những người ở bên ngoài hình như không chào đón chúng tôi lắm!"

Yamamoto Keiichi chỉ vào những người biểu tình ở cửa và nói.

"Cậu Yamamoto không phải lo lắng về chuyện đó, chẳng qua chỉ là một số người tầng lớp thấp kém. Quyết định của võ tông, ngay cả Thiên Tử cũng không can thiệp vào được, huống chi là bọn họ?"

"Xin mời, chúng tôi đã chuẩn xong bị một bữa tiệc ở khách sạn Vạn Thịnh để chào đón mọi người!"

Triệu Thiên Hòa nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng chờ.

Chương 1536: Đòi lại công bằng

Mấy người Yamamoto Keiichi cũng đi theo Triệu Thiên Hòa, cùng nhau bước ra khỏi phòng khách.

Những người biểu tình vây quanh cổng sân bay vừa nhìn thấy đám người Yamamoto Keiichi, lập tức bắt đầu mắng chửi.

"Đuổi những tên khốn kiếp này cút về Vy Hào đi, Hoa Quốc chúng ta không hoan nghênh bọn chúng!"

"Người của võ tông không muốn báo thù cho những người lính đã hi sinh của Hoa Quốc thì đã đành, lại còn muốn mời những tên này đến!"

Rất nhiều người chỉ tay vào đám người Triệu Thiên Hòa chửi bới.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thiên Hòa khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn đoàn người biểu tình ở ngoài cửa.

Chỉ một phút trước, ở trước mặt Yamamoto Keiichi, ông ta còn thề thốt có thể đảm bảo an toàn cho tất cả bọn chúng.

Nhưng khi vừa ra đến cửa, mấy người Yamamoto Keiichi đã bị mấy người biểu tình chỉ vào mũi mắng mỏ.

Đây không phải là vả vào mặt ông ta sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Hòa lạnh lùng hừ một tiếng!

Dù sao ông ta cũng là cường giả Thiên Thần huyền cấp hai sao, tuy rằng tu vi của ông ta không phải cao nhất Hoa Quốc, nhưng khí thế của một cường giả cảnh giới Thiên Thần mạnh đến mức nào?

"Câm miệng! Hoa Quốc luôn coi trọng lễ nghĩa, các người lại ở đây chửi mắng khách quý của Hoa Quốc, là có ý đồ gì?"

Tiếng gầm của Triệu Thiên Hòa vừa vang lên, đoàn người vừa nãy còn chỉ trích võ tông lập tức yên lặng!

Chỉ một tiếng gầm đã khiến hàng trăm người đổ máu, thậm chí một số cụ già thể lực kém ngất xỉu tại chỗ.

Suy cho cùng, những người đến biểu tình cũng chỉ là những người bình thường.

Trong số đó hoàn toàn không có một cao thủ võ tông nào, sao có thể chống lại áp lực uy hiếp cường đại của Triệu Thiên Hòa?

Thấy mọi người đều yên lặng, Triệu Thiên Hòa cười khẩy, dẫn theo đám người Yamamoto Keiichi vênh váo ra khỏi sân bay, ngồi lên một chiếc ô tô hạng sang, nghênh ngang rời đi.

Một lúc lâu sau, một thanh niên trong đoàn người mới siết chặt nắm đấm nói: "Hừ! Đúng là đám người ăn cây táo rào cây sung, nếu như vua Bắc Lương ở đây, bọn chúng sao dám làm ra chuyện này!"

"Hừ, những người này còn không bằng đầu ngón tay của vua Bắc Lương! Bọn chúng chỉ dám giết người của mình!"

"Gọi cấp cứu đi, ông cụ bên kia nguy rồi!"

Một người đàn ông trung niên chỉ vào cụ già râu tóc bạc phơ ngã trên vũng máu cách đó không xa hét lớn.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả dân chúng Hoa Quốc có mặt ở đó đều không khỏi thầm nghĩ đến dáng vẻ hiên ngang năm đó!

Nếu vua Bắc Lương không ở ẩn thì hôm nay kẻ nào dám coi thường những người lính đã hy sinh tính mạng cho đất nước, ngang nhiên mời võ giả của nước địch đến?

Không ít người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tiêu Chính Văn đẩy lui liên quân năm nước!

Nhớ năm đó, chỉ cần là quân địch đặt chân lên nửa tấc đất của Hoa Quốc đều bị giết chết trên đường bỏ chạy, không một ai may mắn trốn thoát!

Nhưng bây giờ, lấy danh nghĩa bảo vệ người dân Hoa Quốc, những người võ tông này lại cúi đầu khúm núm trước người Vy Hào!

"Tôi nghe nói người của võ tông đang mở tiệc chiêu đãi các võ sĩ Vỹ Hào?"

Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ bước ra khỏi sân bay, phía sau có bốn năm thanh niên mặc vest đen!

Một ông già tóc trắng và một cô gái trẻ đang thảo luận điều gì đó bên cạnh.

Một thanh niên trong đám người bước lên một bước nói: "Không sai, vừa nãy người của võ tông đã dẫn theo các võ sĩ Vỹ Hào đi mất, hơn nữa còn dùng công pháp đặc biệt làm chấn thương rất nhiều người!"

Vừa nói, nam thanh niên vừa chỉ tay về phía một số người biểu tình đang chảy máu mũi máu miệng ở bên cạnh.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn đám người bị Triệu Thiên Hòa đánh bị thương, cau mày nói: "Hả? Bọn họ đi đâu rồi?"

"Bọn họ đã đi theo đường này, nếu tôi không nhầm thì có lẽ đã đến khách sạn Vạn Thịnh!"

Người thanh niên chỉ về hướng khách sạn Vạn Thịnh và nói.

Quý Sương Nhi ở bên cạnh nhìn thấy trong mắt Tiêu Chính Văn lờ mờ lóe lên tia sát khí, sắc mặt biến đổi!

Quý Thiên Hà cũng nhìn thấy sát khí từ trên người Tiêu Chính Văn, vì vậy ông ta vội vàng tiến lên nói: "Cậu chủ năm, trong nhà đã chuẩn bị xong tiệc rượu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về, kẻo rượu thịt nguội mất!"

"Câm miệng!"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng trừng mắt nhìn Quý Thiên Hà, sau đó nhìn về phía đoàn người biểu tình nói: "Mọi người đi theo tôi, hôm nay tôi nhất định phải lấy công bằng cho mọi người!"

"Cái gì? Đòi công bằng cho chúng tôi sao? Nhưng... nhưng bọn họ là người đại diện cho năm đại danh sơn!"

Giữa đám đông, một người đàn ông trung niên chen lên lo lắng nói.

Mặc dù người trước mặt phong thái hiên ngang, vừa nhìn thoáng qua cũng có thể biết được xuất thân bất phàm.

Nhưng người bên kia là người của năm đại danh sơn, họ gần như đại diện cho toàn bộ võ tông!

Chỉ dựa vào một người trẻ tuổi làm sao có thể đòi lại công bằng cho họ?

Không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng của chính mình.

Vì vậy, người đàn ông trung niên này mới khuyên nhủ!

"Cho dù là năm đại danh sơn cũng không thể tùy ý ức hiếp người dân Hoa Quốc!"

Ngay khi những lời này nói ra, mọi người có mặt đều lập tức im lặng.

"Cậu chủ năm, chuyện này không có liên quan gì đến chúng ta, nhà họ Quý cũng không thể công khai đối đầu với võ tông được! Hơn nữa, người tới đón đại diện của Vy Hào lần này là Triệu Thiên Hòa đấy!"

Trước kia, Tiêu Chính Văn và Triệu Thiên Hòa đã từng kết thù.

Nếu hôm nay lại ra tay giết những người đại diện của Vy Hào trước mặt ông ta, tương đương với việc ép Triệu Thiên Hòa ra tay với Tiêu Chính Văn.

Lần trước, sở dĩ Triệu Thiên Hòa phải nhịn cục tức đó hoàn toàn là do thế lực của nhà họ Quý!

Nhưng lần này, Tiêu Chính Văn ra tay giết người đồng nghĩa với việc coi thường quyết định của võ tông.

Ngay cả khi Triệu Thiên Hòa ra tay giết chết Tiêu Chính Văn thì nhà họ Quý cũng không thể ngăn cản ông ta.

Mặc dù sống chết của Tiêu Chính Văn không liên quan gì đến nhà họ Quý, nhưng hiện giờ Tiêu Chính Văn vẫn đại diện cho nhà họ Quý.

Đến lúc đó, toàn bộ nhà họ Quý sẽ bị võ tông xóa sổ.

"Triệu Thiên Hòa thì sao? Chẳng lẽ Triệu Thiên Hòa có thể coi thường tính mạng người dân Hoa Quốc à? Ông ta chỉ vì vài người Vy Hào mà dám ra tay hại người, chẳng lẽ ông ta đã quên mình đang ở Hoa Quốc?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Ngày nay, với sự trở lại của cường giả ngoài lãnh thổ của các quốc gia, các võ giả đều có những đặc quyền tương đối ở đất nước của họ!

Nếu đặt ở quốc gia khác, đừng nói là hại người, cho dù là giết người ngoài đường, cũng tuyệt đối sẽ không có người dám ngăn cản.

Nhưng chỉ có Hoa Quốc là khác, cho dù là người của năm đại danh sơn hay người của các môn phái lớn, đều hoàn toàn không có đặc quyền gì cả!

Nhưng suy cho cùng người ra tay là Triệu Thiên Hòa.

Vì vậy, khi Tiêu Chính Văn quay người đi về hướng khách sạn Vạn Thịnh, Quý Sương Nhi không khỏi cau mày.

"Đứng lại, anh có biết mình đang làm gì không? Nếu anh gây rắc rối sẽ làm liên lụy đến nhà họ Quý!"

Quý Sương Nhi tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiêu Chính Văn trách mắng.

Cô ta thấy, chẳng qua Tiêu Chính Văn ỷ vào thân phận của Tiểu Thái Tông mới dám ăn nói ngông cuồng như vậy.

"Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Quý. Một mình tôi làm thì một mình tôi chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nhà họ Quý!"

Sau khi nói xong, Tiêu Chính Văn đẩy Quý Sương Nhi sang một bên, sải bước về phía trước.

Ngay lúc Quý Sương Nhi sắp nổi giận, ông cụ Quý ở bên cạnh trừng mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Sương Nhi, cháu đừng quên mình là người nhà họ Quý! Mấy tiếng trước, người Vy Hào vừa gióng trống khua chiêng xâm chiếm Hoa Quốc, bây giờ có lý do gì để giảng hòa với chúng?"

"Dù có phải trở thành kẻ thì của cả thế giới cũng nhất định phải đòi lại công bằng cho những chiến sĩ đã hy sinh!"

Chỉ trong đêm qua có hàng trăm người đã chết!

Bây giờ thi thể của họ còn chưa lạnh, võ tông Hoa Quốc lại coi người Vy Hào là khách quý, ngay cả ông cụ Quý cũng thấy chướng mắt.

Cho dù có phải đắc tội với võ tông, nhà họ Quý cũng không thể nhắm mắt làm ngơ!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía khách sạn Vạn Thịnh, những người đang biểu tình cũng đều sôi sục cả lên!

Không phải vừa rồi bọn họ không muốn đòi lại công bằng với người Vy Hào, mà chỉ là bọn họ hoàn toàn không có sức mạnh!

Lúc này, đã có võ giả Hoa Quốc dẫn đầu, họ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những người Vy Hào đó!

"Chúng ta cùng đi tìm những người Vy Hào đó để đòi lại công bằng!"

"Đúng vậy, không thể để bọn chúng tùy ý làm bậy trên lãnh thổ Hoa Quốc của chúng ta!"

"Nhất định phải đuổi bọn chúng ra khỏi Hoa Quốc!"

Nhất thời, hàng chục nghìn người biểu tình đều theo Tiêu Chính Văn đi về phía khách sạn Vạn Thịnh.

Chương 1537: Ông oai phong quá nhỉ

Lúc này, trong sảnh lớn ở khách sạn Vạn Thịnh đang tổ chức một buổi tiệc sang trọng cao cấp nhất!

Mấy người Yamamoto Keiichi ngồi ở giữa, người ngồi cùng ở hai bên không chỉ có những nhân vật đại diện cho năm đại danh sơn, mà còn có hơn chục đệ tử thế hệ trẻ, tất cả đều ngồi ở bên cạnh.

Những thế hệ trẻ có mặt lần này đều là những người tài giỏi trong năm đại danh sơn.

“Cậu Yamamoto, người này là thủ lĩnh của thế hệ trẻ trong năm đại danh sơn của Hoa Quốc chúng tôi, tên là Quách Tiếu Thiên! Cậu ấy còn là cháu ruột của Quách Trường Phong!”

Triệu Thiên Hòa giới thiệu với Yamamoto Keiichi.

“Ồ! Cháu ruột của Quách Trường Phong ư? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!”

Yamamoto Keiichi chắp tay nói với Quách Tiếu Thiên.

"Không dám không dám, anh Yamamoto quá lời rồi!"

Quách Tiếu Thiên vội vàng đứng lên chào hỏi.

"Anh Quách, anh nghĩ sao về chuyện xảy ra ngày hôm qua?"

Nghĩ sao ư?

Phản ứng đầu tiên của đám người Quách Tiếu Thiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt có phần ngượng ngùng.

Tuy rằng cuối cùng những võ sĩ Vy Hào đều chết dưới tay một người thần bí, nhưng trước đó, Hoa Quốc đã phải trả một cái giá rất thê thảm, thậm chí ngay cả Bất Tử Quân của Hoa Quốc cũng bị đánh tơi bời!

Đây rõ ràng là muốn làm mất mặt năm đại danh sơn!

Nhưng sau khi Quách Tiếu Thiên nghĩ ngợi một lúc, lại nở nụ cười nói: "Thật ra, các tông chủ môn chủ đúng là quá tự cao tự đại, với thực lực của họ sao có thể ngăn cản tốc độ của sư phụ anh?"

"Nhưng cho dù cuối cùng sư phụ của anh đã bị giết thảm hại, đó cũng là do đã trải qua mấy trận chiến cam go trước đó, nếu không, người thanh niên Hoa Quốc kia chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của sư phụ anh!"

Quách Tiếu Thiên đã không lên tiếng bênh vực cho Hoa Quốc, mà ngược lại còn bêu xấu các võ giả của Hoa Quốc.

Theo quan điểm của hắn, chỉ cần có thể lấy lòng đám người Yamamoto, thì xem như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà sư môn giao cho.

Hơn nữa, trở thành bạn bè với đám người Yamamoto, thì sẽ rất có lợi cho việc nâng cao địa vị của hắn trong sư môn.

"Ừ, nếu bọn họ có thể có một nửa tầm nhìn của anh Quách, thì sẽ không đến nỗi phải chết thảm trên biển!"

Yamamoto Keiichi cười chế nhạo nói.

Mặc dù sư phụ của hắn thật sự đã chết trên biển, nhưng nước Vy Hào cũng có rất nhiều cao thủ.

Tổn thất lần này hoàn toàn chẳng là gì, hơn nữa, vì cái chết của sư phụ hắn nên hắn đã “quay xe” làm đệ tử của một cao thủ Vy Hào khác!

Có thể nói, hắn cũng là một trong những người được hưởng lợi không nhỏ từ trận chiến tối hôm qua!

Nhưng mọi người ngồi nói chuyện gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có người mang thức ăn ra.

Đến cuối cùng, ngay cả nước trà cũng đã uống cạn, đám người Yamamoto gọi nhân viên phục vụ mấy lần nhưng lại chẳng có ai trả lời.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thiên Hòa không khỏi cau mày.

Sau đó gọi ngay cho quản lý.

Khách sạn Vạn Thịnh là khách sạn lớn hàng đầu trong thành phố Long Kinh, không thể để xảy ra sai sót nhỏ như vậy được, nhất định là có nguyên nhân khác.

Nhìn thấy quản lý vội vàng đi đến trước mặt mình, Triệu Thiên Hòa chỉ vào mặt bàn trống không nói: "Tại sao mãi vẫn chưa lên món ăn, còn nữa, chỗ này của các ông là khách sạn lớn năm sao, sao ngay cả nước trà cũng không có?"

"Thưa ông, thật sự rất xin lỗi, bởi vì những người này đều là người Vy Hào, nên nhân viên phục vụ của khách sạn chúng tôi đã từ chối phục vụ họ!"

Quản lý nở nụ cười nói.

"Cái gì?"

Triệu Thiên Hòa vừa nghe thấy vậy, lập tức giận tái mặt.

Chỉ vì đám người Yamamoto là người Vy Hào nên nhân viên phục vụ của nhà hàng từ chối phục vụ bọn họ ư?

Đây không phải đang trắng trợn tát vào mặt ông ta sao?

"Gọi ông chủ của các người ra đây!"

Triệu Thiên Hòa vỗ bàn, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Với danh tiếng của ông ta ở võ tông, chỉ cần một cú điện thoại, khách sạn Vạn Thịnh sẽ phải đóng cửa.

Hơn nữa một khách sạn nhỏ lại dám vô lễ với ông ta, như thế sao được?

Nếu không lấy lại thể diện này, đừng nói là mất mặt ở trước mặt người Vy Hào, e rằng sau này sẽ rất khó mà lăn lộn tiếp ở võ tông của Hoa Quốc.

Quản lý nghe thế, không khỏi lộ vẻ khó xử.

Thật ra mọi người trong khách sạn đều biết rất rõ, hậu quả của sự việc này sẽ vô cùng nghiêm cùng, nhưng dưới sức ép của dư luận thì phía khách sạn buộc phải làm thế.

"Ông bị điếc sao? Tôi đang hỏi ông đấy?"

Triệu Thiên Hòa hét vào mặt quản lý.

"Thưa ông, khách sạn này là của chúng tôi, chúng tôi muốn phục vụ cho ai là quyền của chúng tôi!"

"Hơn nữa, tối hôm qua, sao không thấy các ông ra oai với người Vy Hào, mà chạy đến quát tháo trước mặt một quản lý nhỏ bé như tôi, chẳng lẽ người của võ tông các ông làm việc như vậy sao...?"

Quản lý chỉ là nhất thời sôi máu mới buông lời oán giận với Triệu Thiên Hòa vài câu.

Nhưng ngay sau khi nửa câu sau được thốt ra, sắc mặt mấy người Triệu Thiên Hòa lập tức thay đổi.

Trước khi quản lý kịp phản ứng, Triệu Thiên Hòa đã tát mạnh vào mặt ông ta.

"Tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi!"

Triệu Thiên Hòa vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy.

Ông ta là đệ tử của đệ tử Nhạc Trung Kỳ, hơn nữa, hiện giờ ông ta còn có địa vị và thân phận khá lớn trong võ tông.

Đừng nói một quản lý nhỏ bé, ngay cả viện trưởng và viện phó của võ tông cũng phải nói nhỏ nhẹ trước mặt ông ta.

"Bụp!"

Giọng nói của Triệu Thiên Hòa vừa dứt, cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá văng ra.

"Ông oai phong quá nhỉ!"

Tiêu Chính Văn bước vào với vẻ mặt cực kỳ u ám, phía sau anh còn có mấy người nhà họ Quý.

Hơn nữa, cả khách sạn đã bị hàng chục ngàn người biểu tình bao vây đến mức không còn khe hở.

Trước đây Triệu Thiên Hòa đã từng bị Tiêu Chính Văn tát ở trước mặt mọi người, lần này lại thấy Tiêu Chính Văn đến làm hỏng chuyện tốt của ông ta, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng cháy.

"Nhà họ Quý cũng lo chuyện bao đồng quá nhỉ? "

Triệu Thiên Hòa vừa nói, vừa nhìn thẳng vào ông cụ Quý phía sau Tiêu Chính Văn.

Tuy rằng Triệu Thiên Hòa cũng kiêng dè trước thực lực ghê gớm của Tiểu Thái Tông, nhưng bây giờ đã khác xưa rất nhiều.

Các cao thủ của năm đại danh sơn đã trở về, hơn nữa đã có cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương trấn giữ ở năm đại danh sơn.

Thực lực của Tiểu Thái Tông tất nhiên rất đáng sợ, nhưng so với cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương thì vẫn còn chênh lệch rất lớn!

Vì vậy, hôm nay Triệu Thiên Hòa nói chuyện cũng tự tin thêm vài phần.

"Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, nhà họ Quý chúng tôi cũng chỉ muốn đến xem rốt cuộc võ tông định xử lý mấy người này như thế nào!"

Ông cụ Quý chỉ vào đám người Yamamoto Keiichi.

Nghe vậy, Triệu Thiên Hòa không khỏi cau mày, nói với ông cụ Quý: "Ông Quý, đám dân đen kia không hiểu chuyện, lẽ nào cả ông cũng không hiểu chuyện thế sao?"

"Bây giờ thú dữ của vùng ngoài lãnh thổ đang hoành hành khắp nơi, nếu không hợp tác với Vy Hào mà chỉ dựa vào bản thân chúng ta thì ai sẽ bảo vệ một đất nước rộng lớn như Hoa Quốc đây?”

"Bảo vệ thế giới mới là trọng trách mà võ tông chúng tôi nên gánh vác, vì sự bình yên của Hoa Quốc hãy bỏ qua những ân oán cá nhân trước mắt đi!"

Triệu Thiên Hòa dõng dạc nói, như thể người có lỗi không phải là ông ta, mà là những người của nhà họ Quý.

"Cái gì? Bảo vệ thế giới? Ông đánh quản lý cũng được xem là bảo vệ thế giới sao?"

Tiêu Chính Văn chỉ vào người quản lý bị đánh, lạnh lùng chất vấn.

"Cậu chủ năm, tôi nhắc nhở cậu, ở Hoa Quốc đã xảy ra chuyện thú dữ làm con người bị thương, hơn nữa, người đến vùng biển tối qua cũng không phải lực lượng chiến đấu hàng đầu từ bên Vy Hào!"

Triệu Thiên Hòa nói với giọng điệu đe dọa.

Nhưng khi ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Chính Văn đã hướng về phía Yamamoto Keiichi.

Lúc này, Yamamoto Keiichi đang nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ chế nhạo, không hề hốt hoảng.

"Nếu các người không quan tâm đến việc hàng vạn người dân Hoa Quốc sẽ bị chết thảm dưới miệng thú dữ, thì có thể giết tôi, dù sao võ sĩ Vy Hào chúng tôi chưa từng sợ chết!"

Yamamoto Keiichi chủ động thách thức.

Hắn cho rằng dù thế đi nữa thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không dám động đến một cọng lông của hắn.

Nhưng khi giọng nói của hắn vừa dứt, Tiêu Chính Văn đã lướt tay trong không trung, Yamamoto Keiichi lập tức bị một lực hút mạnh mẽ hút lên, cơ thể hắn không tự chủ mà bay về phía Tiêu Chính Văn.

"Bốp".

Một tay Tiêu Chính Văn bóp lấy cổ Yamamoto Keiichi.

"Cậu chủ năm! Đừng làm bậy!"

Triệu Thiên Hòa vội rống lên với Tiêu Chính Văn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio