"Bạch Dương Tinh Thần Thương?" Đường Thiên lập tức hiếu kỳ: "Nghe có vẻ rất lợi hại nha."
"Ừm, rất lợi hại." Binh trầm giọng nói: "Ta không biết hiện giờ thì sao, nhưng trước đây nó là võ kỹ cực mạnh của Bạch Dương tinh tọa, vô cùng nổi danh. Ta cũng không ngờ nó lại có thể truyền thừa cho đến ngày nay, mà truyền thừa của binh đoàn Nam Thập Tự lại triệt để tan biến."
"Không đâu!" vẻ mặt Đường Thiên khó hiểu: "Không phải còn có ta và ngươi sao?"
Tức thì Đường Thiên bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu giả vờ bất thiện: "Lẽ nào những thứ đại thúc ngươi dạy ta không phải tuyệt học chân chính của binh đoàn Nam Thập Tự?"
"Thứ con nít như ngươi, ngay cả huấn luyện tân binh còn chưa vượt qua, còn nói gì đến tuyệt học?" Binh cười nhạt, nhưng trong lòng lại ấm áp, ngoài miệng nói: "Nhưng nếu ta còn tồn tại thì nhất định sẽ làm cho binh đoàn Nam Thập Tự phát dương quang đại. Hừ hừ, xem ra phải tăng thêm khối lượng huấn luyện cho ngươi. Nếu không, để bị thua tên tiểu tử Bạch Dương này thì thật mất mặt ta."
Tăng khối lượng huấn luyện?
Thoáng cái, sắc mặt Đường Thiên trắng bệch. Đến giờ hắn vẫn còn bị ám ảnh tâm lý về chuyện cái mông bị cắn. Trong đầu Đường Thiên hiện lên cảnh tượng bầy Tước Cốt Lang rít gào đuổi theo hắn như thủy triều, trái tim nhỏ bé lập tức nhảy loạn, cái mông dường như bị co rút, đau nhói.
"Đừng xem thường ta chứ!" Đường Thiên vẫn cố kiên cường nói: "Ta làm sao mà thua tên tiểu tử kia được? Dù gì thì ta cũng là lão đại của hắn mà."
"Tên gia hỏa kia không phải loại hàng bình thường đâu." Binh bỗng nhiên cảm khái: "Bạch Dương Tinh Thần Thương vô cùng đặc biệt. Hắn ra thương kèm theo lực xoắn ốc vô cùng mãnh liệt. Nếu dùng để tấn công thì sức công phá kinh người, mà dùng để phòng thủ thì có thể đánh tan kình lực của ngươi. Ngươi nhìn hắn kìa, một giây có thể ra thương ba mươi lần. Ừm, hắn ra thương đều dựa vào ngón tay."
"Hửm?" Đường Thiên có chút bất ngờ. Lần đầu tiên Đường Thiên nghe những lời tán dương như vậy từ miệng Binh. Nhưng xem vẻ chăm chú của Lăng Húc, Đường Thiên không khỏi gật đầu: "Quả thật thực lực tên gia hỏa này rất mạnh, phát lực rất đặc biệt, dùng ngón tay chà xát vào thương mà ra đòn. Đây là lần đầu tiên ta thấy."
"Bạch Dương Tinh Thần Thương mà ta thấy trước đây không phát lực như vậy, xem ra là sáng tạo sau này." Binh trầm ngâm nói: "Phát lực như thế càng nhanh, càng kín đáo, người khác căn bản không thể nào nắm bắt hay phán đoán được. Hơn nữa, biên độ rất nhỏ, tốc độ ra thương càng nhanh hơn, vô cùng thích hợp để thi triển tinh hải. Nhưng như vậy thì yêu cầu chỉ lực phải đạt đến mức độ vô cùng kinh người. Sức mạnh ngón tay thật sự quá nhỏ bé so với cách phát lực tiêu chuẩn."
"Thật mạnh!" Hiểu biết của Đường Thiên đối với phát lực cực kỳ sâu sắc. Tuy không nhìn thấu toàn bộ ảo diệu trong đó, nhưng vẫn có thể đánh giá đại khái, để phát lực như vậy thì cần chỉ lực mạnh thế nào: "Chỉ lực của hắn phải gấp bốn mươi lần võ giả phổ thông."
Kết luận này cũng làm chính bản thân Đường Thiên giật mình.
Chỉ lực gấp bốn mươi lần võ giả phổ thông. Lực lượng như vậy tuy kém hắn nhưng cũng rất kinh người rồi. Mặt khác, loại phương thức phát lực quái dị này giảm bớt tốc độ ra chiêu rất nhiều. Ra đòn sẽ càng đột ngột khó dự đoán, lực sát thương sẽ tăng mạnh.
Thời gian ra thương càng ngắn, tức là tinh hải Lăng Húc múa ra càng mịn, càng vững chắc.
Cuối cùng Lăng Húc trong trạng thái vong ngã cũng dừng lại.
Cả người gã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Lúc này gã mới chú ý tới Đường Thiên đang đứng trong góc.
"Này, Tiểu Húc Húc, Bạch Dương Tinh Thần Thương của ngươi luyện cũng không tệ nha!" Đường Thiên cười hì hì đi tới.
"Bạch Dương Tinh Thần Thương?" Lăng Húc sửng sốt, thanh âm khó chịu nói: "Ngươi nhìn nhầm rồi, nó là Thương Tiêm Hải."
"Thương Tiêm Hải?" Đường Thiên ngây người.
"Lẽ nào đã đổi tên?" Binh cũng có chút bất ngờ.
Nhưng trải qua mấy ngàn năm biến hóa, thì tên của một loại võ kỹ thay đổi cũng không phải là chuyện quá mức kinh người. Binh và Đường Thiên cũng không để ý nhiều. Đọc Truyện Online Tại https://
Dù sao, trong mắt họ, Thương Tiêm Hải chính là Bạch Dương Tinh Thần Thương.
"Thương Tiêm Hải thì Thương Tiêm Hải. Ngươi luyện xong rồi hả?" Đường Thiên nóng lòng muốn thử: "Tới đây, chúng ta đánh một trận xem nào!"
"Ta chưa luyện xong." Lăng Húc không thèm để ý Đường Thiên, lầm lì đi vào góc ngồi xuống nhập định.
Đường Thiên đứng như trời trồng, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt khó chịu: "Này…"
Đột nhiên, một thân ảnh xinh đẹp đi vào: "A Thiên!"
"A Tuyết!" Đường Thiên nhìn thấy người đến có chút kinh ngạc: "Lúc này ngươi làm sao có thời gian? Gần đây không phải ngươi rất bận rộn sao?"
"Xong việc rồi, tất cả đều đã an bài tốt. Cuối cùng cũng có thể thư thả." Cố Tuyết mỉm cười: "Đúng rồi, đã báo danh lên trên. Thí luyện Tinh Môn sẽ cử hành vào hai tháng sau. Các ngươi xuất phát sớm một tháng, thời gian sẽ vừa khít."
"Thật tốt quá!" Đường Thiên rất vui: "Đa tạ ngươi!"
"Nếu muốn cảm ơn ta thì đi chơi với ta một ngày là được." Cố Tuyết thoải mái nói: "Muốn nghỉ ngơi thư giãn thì nên ra ngoài đi dạo giải sầu. Đành phiền thiếu niên tạm thời làm hộ vệ cho ta rồi."
"Được thôi!" Đường Thiên sảng khoái đáp ứng. Cố Tuyết ít khi đưa ra yêu cầu, mà đây cũng không phải là đề nghị quá phận. Gần đây, thành Hắc Sơn rung chuyển không yên. Tuy nói có hắn và Lăng Húc ở đây, không ai dám động đến Cố gia. Nhưng sự an toàn của Cố Tuyết quả thực là một vấn đề quan trọng.
"Thật tốt quá!" Khuôn mặt mỹ lệ của Cố Tuyết dường như sáng bừng, nhảy cẫng lên nói: "Chúng ta đi thôi, phải tiết kiệm thời gian!"
Nhìn Cố Tuyết trước mặt nhảy múa hoan hô như một tiểu cô nương, Đường Thiên sực nhớ lại, gia chủ mới của Cố gia trước mắt quả thực vẫn còn là một tiểu cô nương.
Ở tuổi này, lại trải qua nhiều đau khổ và bất hạnh như thế thật không dễ dàng.
Đường Thiên thoát khỏi tâm tình nặng nề, cười ha ha rồi đột nhiên ôm Cố Tuyết phóng lên trời.
Bị tập kích bất ngờ, Cố Tuyết không kịp đề phòng, tiếng thét chói tai lập tức vang vọng trong không trung. Nhưng rất nhanh tiếng thét chói tai biến thành tiếng cười vui như chuông bạc. Gió lùa qua mặt, Cố Tuyết nhìn Đường Thiên bên cạnh. Đột nhiên nàng hy vọng, nếu thời gian dừng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy…
"Này, chúng ta đi đâu đây?"
Tiếng hô to của Đường Thiên vang lên trong gió làm Cố Tuyết giật mình tỉnh lại.
Cố Tuyết lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng nói: "Chúng ta ra ngoài thành, bên kia được không? Nơi đó có một hẻm núi lớn."
Nghe đến hai chữ hẻm núi Đường Thiên lại nhớ đến Cơ Ngạ Cốc, trong lòng không khỏi run lên.
Cốc = hẻm núi.
Khụ khụ khụ, chỉ một cái Cơ Ngạ Cốc làm sao khiến thiếu niên như thần chật vật được chứ?
Ổn định tinh thần, Đường Thiên toàn lực tăng tốc. Không biết có phải nguyên nhân vừa ra khỏi Cơ Ngạ Cốc hay không, mà đan điền và kinh mạch toàn thân hắn đói vô cùng. Chúng đang liều mạng, tham lam nuốt lấy năng lượng xung quanh.
Năng lượng không ngừng đi vào kinh mạch, luyện hóa thành chân lực, rồi lại rót vào đan điền trì. Loại cảm giác thỏa mãn hạnh phúc này thiếu chút nữa làm Đường Thiên rơi nước mắt.
"Bên trong hẻm núi này có một di chỉ phế tích." Vì gió rất mạnh nên Cố Tuyết phải nói lớn tiếng thì Đường Thiên mới có thể nghe được: "Không biết là thời đại nào. Trước đây còn có người mạo hiểm đến. Nhưng hiện tại chỉ còn lại một bãi phế tích, những thứ đáng giá đều bị người ta đào hết rồi. Nhiều năm nay, không ai đến đây cả."
Nàng thản nhiên cười, nói: "Thành Hắc Sơn cũng chỉ có nơi đây miễn cưỡng gọi là phong cảnh không tệ thôi."
Có thể thấy được bình thường không ái đến hẻm núi này. Nơi đây, cỏ hoang mọc thành bụi, đường mòn cũng không có. Đường Thiên ôm Cố Tuyết đạp vào vách đá hai bên mà bay qua dễ dàng.
Đi qua hẻm núi, cảnh tượng trước mắt đột nhiên hiện ra.
Một bãi phế tích hiện ra trước mắt Đường Thiên. Mặt đất đầy những bức tường đổ nát. Những thứ còn tồn tại đều được làm từ đá. Từ bề mặt phong thực có thể thấy được tuổi của chúng rất lớn.
Đường Thiên đã hiểu vì sao Cố Tuyết nói phong cảnh nơi đây không tệ. Tuy niên đại cổ xưa, lại bị phong thực nghiêm trọng nhưng những bức tường còn lại lộ ra hoa văn trang nghiêm mà tinh xảo. Bên trong phế tích mọc đầy những bông hoa nhỏ đầy màu sắc sặc sỡ. Những thứ đổ nát còn xót lại mang phong cách cổ xưa càng làm nổi bật khu phế tích.
Cố Tuyết dịu dàng cúi xuống ngắt một bông hoa nhỏ màu lam, rồi đưa lên mũi ngửi, nhẹ nhàng nói: "Lúc nhỏ, phụ thân thường mang ta đến đây chơi đùa. Nơi này không có ai, phụ thân nói, ba mươi năm trước luôn có người đến đây. Nghe nói còn đào được một bảo vật rất lợi hại nữa. Toàn bộ khu phế tích đều bị đào từ dưới lên trên, không bỏ xót thứ gì, ngoại trừ những bức tường không ai thèm này. Phụ thân thấy ta rất thích nơi đây nên diệt hết cỏ dại rồi gieo trồng loại hoa mà ta thích. Người muốn biến nơi này thành hoa viên cho ta.
Đường Thiên lặng lẽ nghe, không biết phải an ủi nàng thế nào.
Cố Tuyết kiềm chế đau thương tràn ngập trong lòng, gương mặt lại nở một nụ cười ấm áp: "Ây da! Lâu quá không đến đây, cỏ nơi này đã lớn như vậy rồi. Này này này, A Thiên chúng ta nhổ cỏ đi!"
"Ha ha, không thành vấn đề!"
Hai người bắt đầu bận rộn. Chuyện nhổ cỏ thế này với Đường Thiên là việc quen tay. Hắn sống tự lập từ rất sớm nên kinh nghiệm sống rất phong phú.
"A Thiên, lúc nhỏ ngươi như thế nào?"
"Lúc ta còn nhỏ, ta sống cùng mẫu thân ta. Sau đó mẫu thân ta qua đời…"
Âm thanh hai người bay đi trong phế tích.
Tốc độ Đường Thiên rất nhanh, vừa nhổ cỏ vẫn có thể trả lời những thắc mắc tầng tầng lớp lớp của Cố Tuyết. Bỗng nhiên trong đất có một đồ vật đập vào mắt hắn.
"Ô?" Đường Thiên có chút kinh ngạc.
Là một bàn tay được điêu khắc từ đá. Đường Thiên không tự chủ, bị tư thế của bàn tay thu hút. Một tư thế đơn giản nhưng không hiểu vì sao lại khiến tâm tình Đường Thiên rung động.
Cố Tuyết bên cạnh nghe tiếng hô bất ngờ của Đường Thiên, vội vàng chạy tới: "A Thiên, ngươi phát hiện điều gì sao?"
Đường Thiên chỉ vào bàn tay bằng đá trong bùn đất: "Thứ kia."
Cố Tuyết nhìn theo ngón tay Đường Thiên, hiểu ra: "À, trước đây, nơi này có rất nhiều thạch điêu, những bộ phận bị tàn phá như vậy không ít. Nhưng trước đây có quá nhiều người khai quật, mọi người chỉ hận không thể đào sâu ba thước đất. Thạch điêu căn bản đều bị phá hủy. A Thiên có hứng thú với thạch điêu ư?"
Tượng điêu khắc từ đá.
"Không phải." Đường Thiên lắc đầu: "Không hiểu vì sao mà bàn tay đá này cho ta cảm giác không bình thường."
Đường Thiên biết trực giác của mình rất mạnh, gấp mười ba lần võ giả bình thường.
Cố Tuyết nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Vậy chúng ta đào nó lên đi!"
Đường Thiên thấy cũng đúng, không quản nó là thứ gì, đào lên không phải sẽ biết sao?
Đường Thiên lập tức hành động, đất rời rạc khiến hắn dễ dàng đào lên.
Không lâu sau, một pho tượng đá không đầu, gãy tay hiện ra trước mắt hai người.
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Siêu Cấp Cuồng Binh