Chương 1566 Chiêu này rất giống với Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân. Nếu Tiêu Chính Văn không đọc ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục thì sẽ nhầm đây là Kiếm Cảnh. Nhưng thật ra đây là quyền pháp có tên là Thiên Đạo Vô Ảnh. “Thiên Đạo Vô Ảnh? Thế mà ông lại biết quyền pháp đã biến mất vài trăm năm này ư?” Tiêu Chính Văn không khỏi ngờ vực nhìn Quang Minh Tôn. Lúc này Tiêu Chính Văn cũng hơi nghi ngờ thân phận thật của Quang Minh Tôn. Có lẽ Lục Hoài Viễn không phải là tên thật của ông ta, hơn nữa thân phận của ông ta càng cần phải suy xét. Vì quyền pháp này chỉ được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục. Hơn nữa chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể đọc hiểu Thiên Sơn Thư Lục. Lẽ nào ông ta cũng có liên quan đến nhà họ Tiêu? “Quả nhiên là cậu đang giữ Thiên Sơn Thư Lục”. Quyền pháp này đúng là một quyền pháp đã biến mất từ lâu. Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại tất cả kiến thức bị thất truyền trong hàng nghìn, hàng trăm năm trở lại đây, thế nên trừ khi Tiêu Chính Văn đọc được, hơn nữa còn hiểu những gì Thiên Sơn Thư Lục viết, chứ nếu không anh hoàn toàn không thể nói được tên của quyền pháp. Quyền pháp này chỉ cần tung ra thì trời đất thay đổi, thật ra là ra đòn với uy lực của trời đất. Nhưng rõ ràng cảnh giới của Lục Hoài Viên đã kém hơn nhiều, trông có vẻ đây là đòn tấn công khắp bầu trời đều là quyền ảnh, không một góc chết. Tuy nhiên trên thế giới này đâu có thứ gì là hoàn hảo. Ra đòn bằng quyền uy của trời đất, mặc dù chỉ có một đòn tấn công nhưng có thể ẩn chứa sức mạnh của trời, một cú đấm có thể nghiền nát đối thủ. Giữa hai người có sự cách biệt một trời một vực. Mặc dù như vậy, Lục Hoài Viễn cũng đủ khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc. Thấy nắm đấm sắp đánh đến chỗ mình, Tiêu Chính Văn sử dụng cách phá giải trong Thiên Sơn Thư Lục, đầu ngón chân anh chạm xuống đất liên tục lùi về sau như chuồn chuồn lướt nước. Nền gạch trước mặt anh lần lượt vỡ nát, trước mắt xuất hiện một loạt hố sâu. “Cậu không né được đâu!” Vừa dứt lời, Lục Hoài Viễn lại bước đến trước một bước. Quyền ảnh trên bầu trời đánh về phía Tiêu Chính Văn như vũ bão, hơn nữa còn bao vây Tiêu Chính Văn vào trong đó. Tiêu Chính văn lại rất bình tĩnh, liên tục lùi về sau, thi thoảng vung nắm đấm ra chặn quyền ảnh trước người mình. “không có tác dụng đâu, cậu còn kém lắm, dù sao cậu cũng còn quá trẻ. Thiên Sơn Thue Lục ở trong tay cậu cũng chỉ là một vật vô dụng, giao cho tôi đi.”