Chương 1583 Còn Vũ Thiên Tôn nãy giờ vẫn lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt lúc này cũng loé lên vô số sát khí! Nếu như không có sự xuất hiện của tia sáng màu vàng đó thì Vũ Thiên Tôn tuyệt đối sẽ không xem trọng Tiêu Chính Văn đến thế! Dù sao bên dưới Thiên Thần cũng chỉ là loài kiến bé nhỏ, trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì căn bản không xứng để Vũ Thiên Tôn phải xem trọng như vậy. Thế nhưng tình hình trước mắt đã khác. Tiêu Chính Văn là người được trái tim rồng che chở, sau này nhất định có thể phát triển vượt bậc với sự trợ giúp của trái tim rồng! Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở thành kẻ địch mạnh của Vũ Thiên Tôn! Vũ Thiên Tôn đã đột phá cảnh giới Thiên Thần cả trăm năm nay, bên trên Thiên Thần đều là nhân vật siêu nhiên, không chỉ có sức mạnh và thực lực siêu nhiên mà ngay cả tuổi thọ cũng vượt xa người thường! Trong những tháng năm cuộc đời đã qua, Vũ Thiên Tôn tổng kết được một đạo lý, tuyệt đối không thể để cho bất cứ một đối thủ tiềm năng nào được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau! Nếu không sẽ chẳng khác gì tự mưu sát chính mình! Vậy nên, hôm nay Tiêu Chính Văn bắt buộc phải chết! “Mấy người đang ức hiếp người khác!” Dương Linh Nhi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Mặc dù cô ta mới chỉ quen biết Tiêu Chính Văn vài ngày, thế nhưng khí thế chính trực hào hùng và sự quan tâm vô hạn đối với kẻ yếu của anh cũng đã khiến cô ta cảm động sâu sắc. Những thứ này càng thêm chứng minh Tiêu Chính Văn quả thực giống như những gì cô ta đã nghĩ, là trang hào kiệt trong đám người thường! Vậy nên, Dương Linh Nhi sao có thể nhẫn tâm nhìn Tiêu Chính Văn nhảy vào chỗ chết mà bản thân lại im lặng không lên tiếng! “Sao cô lại tới đây, không phải tôi đã bảo cô và Trần Cương rời đi rồi hay sao?” Tiêu Chính Văn nhíu mày. Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, đừng nói là bảo vệ cho Trần Cương và Dương Linh Nhi, ngay cả tự bảo vệ chính mình cũng còn rất khó. Sau khi anh mất mạng, Quang Minh Tôn nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay lộ ra bên ngoài, càng không thể để Hoa Quốc biết được thân phận thật sự của ông ta! “Chủ soái!” Trần Cương cũng bước ra khỏi đám người, giận dữ nói: “Nếu hai năm trước không có anh thì cỏ trên mộ tôi đã cao tới hai mét rồi! Chết thì có làm sao? Đám người khốn nạn này cậy thế ức hiếp người khác…” “Vút!” Không đợi Trần Cương nói xong, Vũ Thiên Tôn đã phất ống tay áo, một luồng gió mạnh đánh thẳng vào mặt Trần Cương.