Chương 1592 Sau một nghìn năm, cuối cùng nhà họ Tiêu lại xuất hiện đứa con được trời chọn lần nữa. Đây là bí mật mà Sáng Thế Chủ và phái Quang Minh không bao giờ biết được. Bởi vì thứ đang chảy trong tim Tiêu Chính Văn là dòng máu Hoa Quốc. Người có thể được năm tim rồng công nhận chỉ có thể là huyết mạch Hoa Quốc. Vì Hoa Quốc là cội nguồn của Long tộc. Người dân Hoa Quốc là truyền nhân của rồng. Cứ một nghìn năm mới xuất hiện một đứa con được trời chọn, là biểu trưng của số mệnh Hoa Quốc, cũng là thời kỳ Hoa Quốc sắp làm nên vinh quang. Nhưng như thế ông trời cũng giao trọng trách cho người này, chắc chắn sẽ đưa ra vô số thử nghiệm và thử thách. Trong quá khứ biết bao nhiêu đứa con được trời chọn đều gục ngã vào trong dòng thời gian dài đằng đẵng trong quá trình này. Nói cách khác, không phải mỗi một đứa con được trời chọn đều có thể thuận lợi đạt đến đỉnh cao, nhưng Tiêu Long vẫn thật lòng vui mừng cho Tiêu Chính Văn. Trong không trung, một luồng sáng màu vàng chiếu ra một thanh kiếm. “Keng!” Âm thanh kim loại cực lớn phá vỡ không khí vang lên, thanh kiếm lớn đó chém xuống. Chèn ép trời sao, chém Thiên Tôn! Lần này Vũ Thiên Tôn cảm nhận được luồng sức mạnh khiến cụ ta rợn tóc gáy. Thanh kiếm đó như thể cắt đứt cả thế giới này. Khoảnh khắc đó, bóng tối tan biến, ánh sáng lại lần nữa quay về với con người. Cảnh tượng vừa rồi như thể chỉ là một giấc mộng. Nhưng Vũ Thiên Tôn vẫn còn hoảng sợ. Khoảnh khắc thanh kiếm đó chém xuống, lòng cụ ta nguội lạnh như tro tàn. Dường như cụ ta sắp bị tước đi mạng sống, mà cụ ta lại không còn sức vùng vẫy. Đây là nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vũ Thiên Tôn. Dường như ánh mắt đó hàm chứa uy nghiêm khiến Vũ Thiên Tôn không thể quay đầu né tránh. “Lúc nãy ông nói hôm nay tôi chỉ có thể thua đúng không?” Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Quang Minh Tôn, sau đó giơ ngón tay lên, một lực vô hình cực mạnh đè lên người Lục Hoài Viễn. Lúc này trên lưng ông ta như cõng phải một ngọn núi lớn. “Bịch!” “Rắc!” Quang Minh Tôn bị ép quỳ một gối xuống đất, nền gạch dưới chân như sắp vỡ vụn. “Vũ Thiên Tôn! Cứu…!” Lục Hoài Viễn đâu còn sự kiêu ngạo lúc nãy nữa, ông ta dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Vũ Thiên Tôn.