Chương 1646 Đông Phương Ngạo Vũ bị Thương Nhan Bách trách mắng mặt đỏ tía tai, lùi sang một bên. “Võ Thí Thiên cũng rất đáng để quan tâm, nếu như ông ta thật sự có thể thành công dung hợp được trái tim Hắc Long thì quả thực đúng là một thiên tài hiếm có!” Vũ Thiên Tôn nói với cặp mắt phát sáng. Phái Quang Minh vẫn luôn quan tâm tới giới võ đạo của Hoa Quốc, đặc biệt là mấy nhân vật được gọi là con cưng của trời kia. “Thời đại hưng thịnh tới, Võ Thí Thiên còn có thể tỏa sáng như bây giờ hay không thì vẫn chưa thể biết trước được, huống hồ Thiên Sơn lại không hứng thú gì với kế hoạch của chúng ta, còn nói võ đạo không có biên giới gì đó, chẳng khác gì trò cười”. “ “Vậy nên tốt nhất là đừng ôm bất cứ ảo tưởng gì!” Thương Nhan Bách hờ hững nói. Vũ Thiên Tôn và Thí Thần đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đều đã nhìn thấu tâm tư của Thương Nhan Bách. Là người liên kết với giới thế tục của Hoa Sơn, cụ ta đương nhiên phải suy nghĩ cho lợi ích của Hoa Sơn, tuyệt đối sẽ không cho phép phái Quang Minh có bất cứ trao đổi lợi ích gì với bốn đại danh sơn còn lại. “Được rồi, ngày mai hai người chúng tôi sẽ tới xem trận đấu, tới lúc đó, nếu như Đông Phương Ngạo Vũ không thể thắng cuộc thì chúng tôi chắc chắn sẽ ra tay giết chết Tiêu Chính Văn! Cáo từ!” Dứt lời Vũ Thiên Tôn cũng đứng dậy với Thí Thần. Đông Phương Tiếu tiễn hai người họ ra ngoài cửa một lúc rồi mới quay người trở lại phòng khách. “Ông Thương, nghe nói bên trong Long Kinh. Đại quân đã bắt đầu tập kết, liệu có phải…” Đông Phương Tiếu hơi lo lắng nói. Thiên Tử Hoa Quốc nhiệm kỳ này là người rất có khí phách, tuyệt đối không phải loại người chịu nhân nhượng để được an toàn trong tình thế bức ép. Một khi quân đội tham gia vào, hai người Vũ Thiên Tôn và Thí Thiên e rằng khó mà tự bảo vệ được bản thân, làm gì còn hơi sức đâu mà quan tâm tới Đông Phương Ngạo Vũ nữa? “Hừ! Ông cứ yên tâm, chuyện sống chết của hai người bọn họ chẳng có liên quan gì lớn. Tới lúc đó, dù cho Đông Phương Ngạo Vũ có thua cuộc thì tôi cũng sẽ ra mặt bảo vệ cho cậu ấy! Vua tôi Hoa Quốc vẫn phải lo lắng cho đại cục, lẽ nào bọn chúng không biết chuyện của học viện võ thuật sao?” “Liên luỵ, lợi ích, xích mích là điểm yếu lớn nhất của đám người bọn chúng!” Thương Nhan Bách trợn trừng mắt, trong khoé mắt đục ngầu loé lên hai tia sáng. “Sư thúc, ban nãy người nói võ đạo không có biên giới là có ý gì? Con thật sự không thể lí giải nổi!” Đông Phương Ngạo Vũ tiến lên trước một trước cau mày hỏi. Mấy năm gần đây rốt cuộc Hoa Sơn đang làm gì, lại còn bí mật thương thảo với phái Quang Minh chuyện gì, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn không biết.