Chương 1662 “Người này là chân truyền của Hoa Sơn Trận Tông, xem ra trận đấu này Tiêu Chính Văn gặp nguy hiểm rồi”. Mắt Miyamoto Kenichi lóe sáng nói. Tiêu Long vẫn không nói lời nào, mặc dù cụ ấy cũng rất lo lắng nhưng Tiêu Chính Văn có thể đột phá được hay không còn phải xem trận đấu này thế nào. Chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể phát huy giống lúc ở Kaman, chắc chắn Đông Phương Ngạo Vũ khó có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn. Điều khiến Tiêu Long cực kỳ khó hiểu là có rất nhiều trận pháp đã bị thất truyền gần một nghìn năm ở Hoa Quốc. Không ngờ trong mấy danh sơn nổi tiếng lại còn lưu giữ. Xem ra ở Hoa Quốc, nơi thật sự bí ẩn khó lường vẫn là mấy đại danh sơn. Chỉ có khám phá sự kỳ diệu của mấy đại danh sơn mới có thể biết sự thật về trận pháp thất truyền và nguyên nhân tại sao năm tim rồng lại hội tụ và phân tán vào vài nghìn năm trước. Không chỉ có phái Quang Minh đang điều tra mà ngay cả các lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc cũng đang điều tra. Lúc này trên đỉnh núi Bách Nhật, Tiêu Chính Văn liên tục thay đổi nhiều cách tấn công nhưng đều vô dụng. Bất kể chiêu thức có kỳ lạ thế nào nhưng chỉ cần tiếp xúc với màn sáng đó thì đều biến mất bặt vô âm tín như bỏ cát vào biển. “Tiêu Chính Văn, sao đến giờ anh vẫn chưa hiểu thế? Cách biệt giữa tôi và anh như rãnh trời, không thể vượt qua đâu. Bất kể anh có đánh thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm tôi bị thương”. Đông Phương Ngạo Vũ cực kỳ kiêu ngạo cười khẩy nói. Sự thật cũng đúng là thế, cho dù có dùng cách gì, nếu không thể phá vỡ màn sáng trước mặt hắn thì mọi thứ đều uổng phí. Cũng có thể nói dù Tiêu Chính Văn có ra sức đánh đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể so được với Đông Phương Ngạo Vũ. “Giờ thì cho anh mở rộng tầm nhìn về điểm kỳ diệu của trận pháp”. Đông Phương Ngạo Vũ lạnh lùng nói. Hắn vừa dứt lời, màn sáng đó bỗng biến mất, trận pháp của hắn cũng sắp đến cực điểm. Hắn vừa đánh ra một đòn, cây cối xung quanh đều bị một cơn gió mạnh quật ngã. Uy lực này có thể hình dung bằng câu ông trời cũng không cản nổi. Mọi thứ trong vài cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật gần như đều nằm trong tầm kiểm soát của Đông Phương Ngạo Vũ. Ngay cả trời đất cũng trở thành vũ khí trong tay hắn, ập xuống theo đòn tấn công của hắn. Trận đấu đến cấp độ này đã không còn là trận quyết đấu của cảnh giới Thiên Vương bình thường nữa. Thậm chí có thể nói là trận đấu kết hợp trận pháp với sức mạnh. Trận pháp hệt như một luồng sức mạnh kỳ quái vô hình không nhìn thấy cũng không sờ được, dù sức lực có lớn đến thế nào thì cũng chẳng thể nào chống đối lại sự tồn tại bí ẩn không sờ được, cũng không nhìn thấy nhưng lúc nào cũng có thể đe dọa đến mình. “Ầm ầm ầm!” Đông Phương Ngạo Vũ vừa giơ tay lên, trong không khí vang lên tiếng phá vỡ không gian. Tiêu Chính Văn vội vàng lách người sang một bên, đòn tấn công đánh hụt vào khoảng không nhưng uy lực mạnh mẽ đó đánh trúng mặt đất cắt mất ba mét đỉnh núi Bách Nhật.